Sau khi Ô Khải Thần được Thần Vương bệ hạ làm ra, chưa từng có một Chân Thần nào được gia phong cả. Về phần Pháp Tắc Chi Chủ, khó khăn gia phong còn lớn hơn nữa, tự nhiên là chưa bao giờ có ai đạt tới.
Một khi trở thành cường giả phong hào, sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Đầu tiên, địa vị rất gần với Tứ Đại Tướng Quân.
Tiếp theo rất nhiều chỗ tốt. Tỷ như Ô Khải Thần, là một vật báu vô giá.
Chỉ là, khó!
Yêu cầu gia phong rất hà khắc, ngăn vô số cường giả thiên tài trên Tấn Chi Thế Giới. Dù như thế, nhưng mỗi một kỷ nguyên, Đông Quân, Tây Quân, Nam Quân, Bắc Quân đều có rất nhiều thiên tài đi thử liều, muốn đạt được gia phong.
"Hả?" La Phong xem xong một hơi, nhíu mày.
"Thí luyện đạt được gia phong, chẳng lẽ…" La Phong nhìn về phía thân ảnh kim sắc trước mắt, mở lời.
- Muốn đạt được gia phong, chẳng lẽ có loại nhiệm vụ này?
Thân ảnh kim sắc lạnh lùng nói:
- Có!
- Nhiệm vụ gì?
La Phong vội truy vấn. Hắn cũng muốn thử. La Phong vẫn rất tự tin về mình. Mình tốt xấu gì cũng là truyền thừa Đoạn Đông Hà nhất mạch.
- Quân sĩ Mãng Hà Quân, ngươi là Pháp Tắc Chi Chủ.
Thân ảnh kim sắc lạnh lùng nói:
- Muốn đạt được gia phong, có hai con đường.
La Phong vội lắng nghe cẩn thận.
- Con đường đầu tiên.
Thân ảnh kim sắc nói:
- Có hai điều kiện. Chỉ cần ngươi phù hợp hai điều kiện này, Tứ Đại Tướng Quân sẽ tự mình đến nghiệm chứng. Một khi phù hợp, ngươi sẽ trực tiếp đạt được gia phong.
- Hai đại điều kiện con đường đầu tiên là: thứ nhất, muốn thành Chân Thần, ngươi phải theo con đường thần lực, mà cấp độ gien sinh mạng phải đạt tới chín vạn lần! Khi ngươi làm được, đừng vội đột phá thành Chân Thần, trước hết tới chỗ Tứ Đại Tướng Quân kiểm tra nghiệm chứng. Hai, ván cờ cơ bản Tê Hoàng Cục tổng cộng có 10.081 ván. Chỉ cần có thể một hơi giải được 10.081 ván là đạt tới yêu cầu.
- Phù hợp hai điểm này, sẽ lập tức đạt được gia phong, hơn nữa có nhiều đặc quyền, địa vị cực cao, còn cao hơn cường giả phong hào bình thường một chút. Địa vị ngang hàng với Tứ Đại Tướng Quân!
Thân ảnh kim sắc nói một hơi.
La Phong nghe xong trợn tròn mắt.
Há hốc mồm.
Ngẩn ra!
- Việc này cũng quá…
La Phong không biết nên nói cái gì.
- Ai đưa ra điều kiện này?
La Phong không kìm được hỏi.
- Thần Vương bệ hạ vĩ đại tự mình chế định.
Thân ảnh kim sắc đáp.
La Phong cũng chỉ có thể nén bất mãn vào bụng.
Quá điên cuồng.
Con đường thần lực, cấp độ gien sinh mạng chín vạn lần. Mặc dù trong văn minh viễn cổ có nhiều kỳ ngộ hoặc phụ trợ, cũng khó khăn vô cùng. Chứ đừng nói tại Tấn Chi Thế Giới, tất cả bảo vật kỳ ngộ đều bị khống chế bên trong quân đội. Đám lính cũng không thể có kỳ ngộ được nghịch thiên. Như thế làm sao đạt tới chín vạn lần gien sinh mạng…
Đương nhiên, mình vốn đi theo con đường này, thì yêu cầu này cũng không đến nỗi.
Tê Hoàng Cục liên tục giải 10.081 ván?
Mẹ ơi!
Tuy nói không hạn chế thời gian, nhưng vẻn vẹn chỉ là Pháp Tắc Chi Chủ, mà bảo một Pháp Tắc Chi Chủ một hơi giải 10.081 ván Tê Hoàng Cục, quả thực quá điên cuồng. Nhân vật thiên tài như vậy, người nhận truyền thừa các thế hệ Đoạn Đông Hà cũng hiểu có một ai khi còn là Pháp Tắc Chi Chủ mà có thể làm được. Có thể nói như thế này, nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy một khi xuất hiện, e rằng tương lai trở thành Thần Vương bệ hạ mới cũng không khó.
"Hai điều kiện này, cái nào cũng khó tưởng tượng nổi." La Phong thầm nói: "Có thể phù hợp với hai điều kiện này, rất có thể tu luyện tới tận Vĩnh Hằng Chân Thần, tương lai thành tựu không sao lường được, đứng trên đỉnh cao cả văn minh viễn cổ cũng không khó."
"Điên."
"Thần Vương bệ hạ, thật sự khi hắn làm ra một máy móc cấp Chân Thần "Ô Khải Thần", chắc khó lắm. Dám đưa điều kiện như vậy." La Phong lắc đầu
Văn minh viễn cổ cũng phân ra rất nhiều thế lực. Tấn, cũng chỉ là một trong số đó thôi. Loại thiên tài tuyệt thế này một khi được phát hiện, có ai mà không điên cuồng tranh đoạt?
La Phong lắc đầu cảm thán.
- Không phải nói có hai con đường sao?
La Phong nhìn về phía thân ảnh kim sắc nói:
- Con đường thứ hai là gì?
- Thần Vương bệ hạ vĩ đại biết con đường đầu tiên quá khó.
Thân ảnh kim sắc lạnh lùng nói:
- Do đó lưu lại con đường thứ hai. Bất kỳ Pháp Tắc Chi Chủ nào cũng đều có thể xin "Nhiệm vụ Phong Hào", đến lúc nhận nhiệm vụ sẽ biết được nội dung nhiệm vụ, phải đi hoàn thành nhiệm vụ này. Một khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được gia phong.
- Nhiệm vụ Phong Hào?
La Phong suy tưD.
Hắn hiểu về nhiệm vụ.
Mỗi một kỷ nguyên, đều có một lần nhiệm vụ quân đội. Nhưng trong một kỷ nguyên, cũng vẻn vẹn tchỉ có một lần nhiệm vụ như vậy.
Muốn tiếp nhận nhiệm vụ, phải đợi một kỷ nguyên sau!
- Nhiệm vụ Phong Hào tỉ lệ tử vong như thế nào?
La Phong truy vấn.
- Nhiệm vụ Phong Hào, mỗi một kỷ nguyên đều sẽ có quân sĩ xin đi.
Thân ảnh kim sắc lạnh lùng nói:
- Quân sĩ Đông Quân Tây Quân Nam Quân Bắc Quân, sẽ đồng thời tiến hành nhiệm vụ Phong Hào. Tỉ lệ tử vong nhiệm vụ Phong Hào, ước chín phần. Một phần còn lại miễn cưỡng có thể sống. Đến nay chưa bao giờ có ai hoàn thành nhiệm vụ Phong Hào.
La Phong thán phục.
Nhiệm vụ Phong Hào thời gian vô tận, chưa ai hoàn thành! Chín phần tham dự đều chết! Một phần tham dự may mắn sống sót, đương nhiên cũng là người thất bại.
- Nội dung gì?
La Phong không kìm được tò mò hỏi.
- Quân sĩ Mãng Hà Quân, ngươi chỉ cần xin nhiệm vụ, khi đến lúc nhất định sẽ được biết.
Thân ảnh kim sắc nói:
- Quân sĩ, ta nhắc nhở thêm, ngươi vừa gia nhập quân đội, cần trải qua tôi luyện nhiều hơn. Tốt nhất trải qua mấy lần nhiệm vụ cấp Luân Hồi. Sau đó hãy tiếp nhiệm vụ Phong Hào cũng không muộn.
La Phong gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ra.
…
Hồ nước rộng lớn, một khoảng yên lặng.
Một con dị thú đang lơ lửng giữa không trung, đôi cánh trên cổ chốc chốc vỗ nhẹ. Nó đang lo lắng nhìn ra xa, trông mòn con mắt, khổ sở chờ đợi.
"Sao còn chưa đến."
"Đi điểm quân bị cũng phải trở lại rồi mới đúng."
"Ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng đổi tất cả thi thể Chân Thần lấy quân công nhé. Ngân Hà, mạng của ta đang ở trên tay ngươi đó. Ta cũng có không ít bảo vật trong người. Ta biết ngươi muốn ta xuất ra bảo vật để trao đổi. Ta đổi, ta đổi mà…" Ngột Hách lơ lửng giữa không trung, một mực yên lặng chờ đợi.
Nó rất lo lắng.
Đột nhiên…
Ngột Hách sáng mắt lên. Xa xa một thân ảnh xuất hiện, sau đó thuấn di trên bầu trời hồ nước, rồi thân ảnh đó nhanh chóng đến vùng khu vực này.
- Ngân Hà, Ngân Hà.
Đôi cánh trên cổ Ngột Hách rung mạnh,
Vèo
Hắn xuyên toa tới, vô cùng nhiệt tình.
La Phong liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Đừng nóng, xuống dưới rồi nói lại.
- Tốt, tốt.
Ngột Hách vội ngoan ngoãn đáp.
La Phong bổ xuống hòn đảo. Ngột Hách cũng vội bay xuống theo.
- Đảo này bố trí thật tốt.
Ngột Hách nhìn bốn phía, cảm thán nói:
- Tất cả rất tự nhiên, nhìn như đơn giản, cẩn thận quan khán, lại có đặc thù ý nhị. Muốn ta bố trí thì ta bố trí không ra. Cũng chỉ Ngân Hà ngươi tùy ý bố trí mới có thể có được ý nhị như thế. Chậc chậc phụ thân ta bố trí cũng không được.
- Đây là quân sĩ trước đây bố trí đó.
La Phong tiện tay xuất một chiêu. Trước căn nhà xa xa một chiếc ghế đá bay thẳng tới, rơi xuống trước mặt La Phong.
La Phong ngồi xuống, tùy ý nói:
- Ta cũng lười, tất cả chưa từng thay đổi.
Ngột Hách hơi giật mình, sau đó liền nói:
- Đúng đúng đúng. Ngân Hà ngươi nói có lý. Nên chuyên tâm tu luyện, hoàn cảnh ngoại tại đều không trọng yếu, thực lực quan trọng nhất.
La Phong cười mà như không, nhìn Ngột Hách:
- Được rồi, đừng tâng bốc, nhìn ngươi đúng là không biết tâng bốc.
Ngột Hách xấu hổ vạn phần.
Nó chính là hài tử chủ nhân Bắc Chân Hải. Từ bé nào cần tâng bốc ai. Tự nhiên ' kinh nghiệm tâng bốc ' vẫn còn kém.
- Ta lưu lại cho ngươi một phần.
La Phong nhìn Ngột Hách.
- Điểm này thì ngươi đừng lo.
Ngột Hách thở phào một hơi.
- Nhưng muốn có nó, cũng tùy thái độ của ngươi.
La Phong nói thẳng:
- Có bảo vật gì tốt, đem ra đi.
Ngột Hách cũng đơn giản:
- Ngân Hà, ngươi xem nhé.
Rào!
Trên mảng đất trống bên cạnh chợt xuất hiện một khải giáp che kín vảy xanh:
- Đây là chiến giáp cấp Chân Thần do ta lúc trước mang đến, tốt hơn đồng phục Mãng Hà Quân nhiều.
Nó vừa nói vừa nhìn sắc mặt La Phong.
La Phong nheo mắt, tựa hồ không quan tâm gì.
Ngột Hách thấy thế, cũng không lấy làm lạ. Hắn cũng biết chỉ bằng vào một chiến giáp cấp Chân Thần muốn đổi lấy "Thi thể Chân Thần " thì không có khả năng lắm.
- Đây là chiến thuyền cấp Chân Thần khi ta ly khai Bắc Chân Hải gia nhập quân đội đã đem theo.
Ngột Hách xuất ra một món giá trị chính thức.
Vèo!
Một chiếc chiến thuyền cổ xưa màu hoàng kim đáp xuống một bên. Ánh mắt La Phong liếc mắt nhìn chiến thuyền một chút, rồi tiếp tục lơ qua.
Ngột Hách thấy La Phong như vậy, nhất thời nóng nảy, vội nhắc nhở nói:
- Đây, đây là chiến thuyền… chiến thuyền cấp Chân Thần.
La Phong vẫn dường như không có hứng thú.
Kỳ thật nội tâm La Phong vẫn rất vui vẻ: "Quả thật như ta sở liệu. Hắn là hài tử chủ nhân Bắc Chân Hải, có thể ra người lang bạt, phải đem theo một chiếc chí bảo chí cường loại cung điện dùng để chạy trốn, thật sự quá bình thường. Nhưng vẫn còn phải ép. Không biết chừng còn có đồ vật tốt hơn. Ỏ điểm quân bị, chiến thuyền thấp nhất cũng phải năm vạn quân công! Xem ra này khoản giao dịch này lãi rồi."
- Ta, ta…
Ngột Hách thấy La Phong không có phản ứng gì, cũng nóng nảy.
- Đây là binh khí áo giáp Pháp Tắc Chi Chủ mà ta thu thập ở Cửu Yên Trạch, đều đặt bên trong.
Ngột Hách vội ném một cái vòng trên lợi trảo của nó.
La Phong liếc mắt nhìn, vẫn không thèm để ý.
Ngột Hách thật nóng nảy.
- Ngân Hà, được chưa?
Ngột Hách vẻ mặt đau khổ, nhìn về phía La Phong.
La Phong lúc này mới liếc nhìn nó. Một con dị thú xấu xí dữ tợn, cả mặt che kín vảy, trông rất hung ác, chỉ có con mắt là có vẻ đáng thương.
- Không đủ.
La Phong nói khẽ.
Ngột Hách tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía La Phong.
Chỉ là La Phong không quan tâm. Hắn không tin, Bắc Chân Hải, thế lực khổng lồ như vậy, Ngột Hách ra ngoài đã mang theo nhiều bảo vật thế này. Cho dù chủ nhân Bắc Chân Hải tương đối nghiêm khắc, vẻn vẹn chỉ đái mang chừng đó, cũng có thể cho "Ngột Hách" về lại Bắc Chân Hải lấy thêm vài món bảo vật đến.
Dù sao bây giờ lcòn cách kỳ hạn một kỷ nguyên rất còn xa. Ngột Hách có thể đi Bắc Chân Hải rất nhiều lần.
Bắc Chân Hải gia nghiệp rất lớn, không ép hắn, La Phong cũng có lỗi với bản thân.
- Ngân Hà.
Ngột Hách nghiến răng, nhìn chằm chằm vào La Phong.
- Ta, ta lấy ra gần một món bảo vật mà ta mang theo. Bảo vật này có thể cho ngươi, nhưng, chiến thuyền này phải trả lại cho ta.
La Phong sáng mắt lên.
Dám nói như vậy, hiển nhiên bảo vật mà Ngột Hách nói có giá trị còn trên cả chiến thuyền này.
- Xuất ra xem.
Mí mắt La Phong rốt cuộc mở ra, ngược lại sáng quắc, dán mắt nhìn Ngột Hách.
----- o O o -----