Mọi người cứ trì hoãn lâu như vậy, Giang Sách cũng không nói gì, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Anh không sợ những người này bỏ đi.
Ai đi thì liền khởi tố người đó, không ai dám đi cả.
Hai bên giằng co được 10 phút, cuối cùng cũng có người không chịu được nữa, một tên điều hành công ty đứng dậy, rụt rè nói: “Giám đốc Giang, tôi sai rồi, tôi nghe lời anh, bồi thường rồi đi.”
Cuối cùng cũng có người nói.
Giang Sách gật gật đầu, nói: “Được, 100 vạn, đến phòng tài vụ đi, sẽ có người thanh toán với ông.”
Tên điều hành kia nghiến răng.
100 vạn, đối với một doanh nghiệp tầm trung thì là quá nhiều, nhưng ông ta tham ô nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ là phun ra một phần tiền ông ta đã từng tham ô thôi.
Để không phải ngồi tù, nhịn lại!
Tên giám đốc điều hành kia trực tiếp rời khỏi phòng họp, đến phòng tài vụ báo cáo.
Đưa tiền, từ chức, rời đi, vì ngày hôm nay, Giang Sách đã sắp xếp một kế toán tài chính đặc biệt có chuyên môn phụ trách, tất cả diễn ra vô cùng thuận lợi, nhanh chóng.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt đứng lên.
Tai hoạ đến nơi ai lo người nấy.
Vốn dĩ bọn họ tập hợp lại cũng chỉ vì lợi ích, giờ lợi ích không còn nữa thì sao lại không lo thân mình? Không còn ai bán mạng cho Viên Nhai Vĩ nữa, mọi người chỉ muốn dùng tiền đổi lấy sự bảo vệ bình an.
Hơn nữa, số tiền mà Giang Sách bảo bọn họ đưa ra cũng không quá nhiều, vẫn chấp nhận được.
Tham ô nhiều hơn thì nôn ra nhiều hơn, tham ô ít hơn thì phun ra ít hơn. Dù sao thì mọi người vẫn chấp nhận con số mà Giang Sách đưa ra.
Điều này cũng có thể thấy dữ liệu mà Giang Sách đang nắm giữ rất chính xác, nếu không sẽ không đối xử khác nhau với mỗi người.
Mọi người lần lượt chịu thua.
Cuối cùng chỉ còn lại đúng hai người: Viên Nhai Vĩ và Thường Dương.
Mấy năm nay Thường Dương tham ô cũng không ít, nhưng muốn ông ta trả 500 vạn thì vẫn hơi quá đáng, đó gần như là toàn bộ số tiền ông ta kiếm được rồi.
Nếu như ông ta giống những người khác, chỉ cần đưa 100 vạn, 50 vạn hoặc vân vân thì ông ta đã sớm chịu thua rồi.
Bắt ông ta trả 500 vạn, thật không thể chấp nhận.
Đây là sự đối đãi khác biệt của Giang Sách.
Giang Sách biết Thường Dương khác những người kia, bọn họ chỉ là con chó nghe theo lệnh của Viên Nhai Nhĩ mà làm việc, còn Thường Dương là đồng phạm, kẻ đầu têu, hơn 500 vạn cũng khác.
Rất nhiều ý tưởng quan trọng đều từ Thường Dương mà ra.
Loại người này phải xử lý nghiêm khắc.
“Tôi không có nhiều thời gian, hai vị nghĩ thế nào, nói một câu cho rõ đi?” Giang Sách lạnh như băng nói.
Viên Nhai Vĩ và Thường Dương ngồi cạnh nhau, sắc mặt hai người rất khó coi.
Chắc chắn là họ không muốn ngồi tù, nhưng cũng khó để bảo bọn họ moi hết số tiền mà họ đã tham ô suốt mấy năm qua ra, bắt buộc cũng không được, không nói nổi một lời.
Giang Sách đứng dậy: “Có vẻ các người giống con vịt chết mà còn mạnh miệng, vậy hẹn gặp lại ở toà.”
Anh phủi quần áo, đứng dậy đi về phía cửa phòng họp.
Vừa đi được hai bước, Viên Nhai Vĩ đã đứng lên, nói: “Được rồi, tôi biết rồi!”
Câu nói này khiến Giang Sách dừng bước.
Không cần phải nói nữa, trận chiến ác liệt này đã kết thúc với phần thắng thuộc về Giang Sách, Viên Nhai Vĩ ôm đầu, nằm lên bàn khóc lóc thảm thiết.
Ông ta phải bồi thường 1000 vạn.
Đó là số tiền ông ta dành dụm được suốt mấy năm nay, bây giờ lại phải cho hết đi, đau khổ, buồn bã, mệt mỏi.
Viên Nhai Vĩ cũng tỏ thái độ rồi, Thường Dương ngồi bên cạnh cũng chẳng còn gì để nói, đồng ý dùng tiền giải quyết hậu quả, bồi thường 500 vạn để không phải ngồi tù.
Cuối cùng, tất cả người điều hành cấp cao đều chọn giải quyết riêng.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, châu báu Hằng Tinh đã dọn dẹp sạch sẽ khâu quản lý, hơn nữa không những không mất một đồng bồi thường nào mà còn thu được số tiền lớn từ những người đó.
Đây gần như là một kì tích trong ngành.
Trong văn phòng chủ tịch.
Giang Sách và Kỳ Chấn ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một cốc cà phê.
Kỳ Chấn cười nói: “Cậu Giang, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu đấy, cậu thật tuyệt vời. Thật ra tôi định bỏ ra mấy ngàn vạn để đuổi mấy người đó đi, không ngờ cậu không những giúp tôi không mất đồng nào mà còn lấy lại được mấy ngàn vạn nữa chứ. Tuyệt vời, tuyệt vời quá!”
Giang Sách mỉm cười nói: “Mấy năm nay bọn họ tham ô không biết bao nhiêu tiền của công ty, tất nhiên là phải nhả ra một chút rồi.”
Kỳ Chấn tò mò hỏi: “Thật ra tôi không hiểu lắm, tại sao cậu không tống tất cả bọn họ vào tù? Tôi cứ nhìn thấy mấy người đó là lại tức giận, chỉ muốn bắt hết tất cả lại thôi.”
Đối với câu hỏi này, Giang Sách lắc đầu.
“Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.”
“Đúng vậy, tôi có thể tống hết tất cả bọn họ vào tù, nhưng việc đó có lợi cho chúng ta không?”
“Đưa bọn họ vào đó chẳng khác gì chúng ta công khai thừa nhận mấy năm nay châu báu Hằng Tinh luôn bị tham ô, hao hụt, không hề tốt cho danh tiếng của công ty.”
“Thứ hai, việc kiện tụng rất mất thời gian và tiền bạc, công ty sa thải nhiều người như thế cùng lúc, vậy thì bao nhiêu đơn kiện, tốn bao nhiêu tiền đây?”
“Quan trọng nhất là bây giờ công ty đang trong giai đoạn hỗn loạn, có thể bớt một chuyện thì bớt một việc, nhanh chóng khôi phục lại càng sớm càng tốt, không cần phải mất thời gian với mấy người này.”
“Vì thế chọn giải quyết riêng là cách tốt nhất.”
“Một mặt bảo vệ được danh tiếng của công ty, mặt khác số tiền bọn họ bồi thường cũng có thể giúp một chút cho công ty, rất ổn.”
Kỳ Chấn gật đầu, làm như vậy thật sự không có vấn đề gì.
Ông ta dò hỏi: “Bây giờ những người đó đều bị sa thải hết rồi, tôi phải nhanh chóng điều một số lượng lớn người khác sang để lấp đầy thôi.”
Ông ta thở dài, cau mày.
Giang Sách hứng thú hỏi: “Sao thế, còn vấn đề gì sao?”
Kỳ Chấn nói: “Nghìn quân cũng khó tìm một tướng, điều chuyển nhiều người như thế thì phải tìm người quản lý mà. Tôi còn phải chạy qua lại khắp nơi, không thể cứ trông mãi ở đây được, cho nên…”
Ông ta nhìn về phía Giang Sách.
Đương nhiên Giang Sách biết đó là ý gì.
“Tôi từ chối.”
Đây là lần thứ hai Giang Sách từ chối.
Kỳ Chấn bất lực: “Nhưng trừ cậu ra thì tôi thật sự không thấy ai thích hợp hơn cả.”
Giang Sách suy nghĩ, nói: “Tôi có quen một thiên tài kinh doanh, bây giờ vẫn tạm thời nhàn rỗi ở nhà, nếu điều cô ấy đến thì có lẽ có thể quản lý tốt châu báu Hằng Tinh.”
Kỳ Chấn đột nhiên có hứng thú.
“Ai thế?”
Giang Sách nhếch miệng lên, nói ra một cái tên mà Kỳ Chấn không thể ngờ đến.
“Đinh Mộng Nghiên.”
“Vợ cậu á?”
Kỳ Chấn bật cười, Giang Sách đúng là hành động không tránh người thân, không hề cố kị chút nào.
Đinh Mộng Nghiên thật sự có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh, hơn nữa còn là em gái của Đinh Phong Thành, sau này cũng có thể kiếm không ít lời từ mấy hạng mục bên đó.
Lựa chọn cô, có thể.