Vì vậy không cần biết Phù Đồ hung tàn đến cỡ nào hay đàn em dưới tay mình chết bao nhiêu, hai người bọn họ cũng sẽ không cho phép đàn em của mình rút lui, chỉ cần gϊếŧ được Phù Đồ thì tất cả mọi chuyện còn lại đều có thể xử lí được.
Bên này, Phù Đồ lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, bộc phát khí thế chưa từng có từ trước đến nay, lấy một địch trăm, đại khai sát giới.
Ở phía bên kia, hơn ba mươi người đàn ông cường tráng cũng đang chiến đấu kịch liệt với đàn em của Thọ Thiên Vương.
Vừa mới va chạm thì bên phía bọn họ đã ngã xuống năm sáu người nhưng bọn họ cũng dần ổn định được vị trí và bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau xông lên chém gϊếŧ.
Giờ phút này trong mắt Phù Đồ đã không còn gì khác ngoài chém gϊếŧ, chỉ cần có thứ gì đó lọt vào trong mắt của hắn ta thì hắn ta đều bổ một đao xuống.
Đối với vết thương trên cơ thể của mình thì hắn ta hoàn toàn không để ý tới, ông Hoàng có ơn cứu mạng đối với hắn ta, cho dù trận này có chết thì hắn ta cũng không hối tiếc.
Phù Đồ bị chém hết đao này tới đao khác, không biết trên người đã rách ra bao nhiêu vết thương, hắn ta cảm thấy sức lực đang không ngừng hao tổn, thanh đao trên tay cũng càng lúc càng nặng.
Bỗng nhiên từ đâu lại đâm đến một thanh mã tấu dài xuyên thẳng từ sau lưng ra phía trước ngực của hắn ta.
Phù Đồ dùng hết sức bình sinh quay lại chém ra một nhát đao.
Một đao này đã chém kẻ kia làm hai.
Hai mắt của hắn ta từ lâu đã bị máu huyết che lấp cho nên hắn ta không hề biết mình bị ai đâm lén, nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng bởi vì bây giờ hắn ta đã không thể nhấc thanh đao lên được nữa.
"Ông Hoàng, tôi đi theo ông đây".
Trong lòng Phù Đồ thầm niệm một câu, sau đó hắn ta cắm thẳng thanh đao lớn xuống đất rồi đứng dựa vào nó, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn ta nhắm mắt lại thì hắn ta dường như đã nhìn thấy một bóng người uể oải đi tới trước mặt mình.
...!
Trong văn phòng trên tầng cao nhất câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên.
Lục Hi ngồi ở trên ghế giám đốc, hai chân bắt chéo đặt trên bàn làm việc, nhìn bốn người, hoặc cũng có thể nói là bốn thi thể đang nằm ngay ngắn trên mặt đất.
Một người là Phù Đồ, ba người còn lại là đàn em quyết chết để bảo vệ uy nghiêm của Hoàng Sào.
Anh vốn đang ngủ trong tiệm tạp hóa nhưng hành động của Phù Đồ khiến cho anh nhớ đến những người anh em trước đây của mình, những người đó cũng trung thành và tận tụy với anh như vậy, lúc nào cũng vào sinh ra tử với anh.
Cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế được bản thân mà đi đến đại lộ Trường An, chứng kiến trận chiến.
Trận chiến đã bước vào hồi cuối, hơn một nửa đàn em của hai Thiên Vương đều đã bị gϊếŧ hoặc bị thương rất nặng và không thể tiếp tục chiến đấu được nữa cho nên Tăng Thiên Vương mới buộc phải tự mình ra tay đánh lén Phù Đồ.
Không ngờ trong lúc Phù Đồ bị đâm lén vẫn còn có thể dùng hết sức bình sinh mà chém ông ta ra làm hai nửa.
Ở phía bên kia, những đàn em trung thành với Hoàng Sào cũng đã chết hết mười mấy người, mà đàn em của Thọ Thiên Vương cũng đã chết rất nhiều, số còn lại đều cảm thấy kinh hãi mà không dám xông lên.
Thọ Thiên Vương bất đắc dĩ đành phải tự mình ra tay.
Đàn em trung thành của Hoàng Sào vừa thấy Thọ Thiên Vương xuất hiện thì đã ngay lập tức liều mạng xông lên, không còn để ý đến sống chết của mình nữa mà chỉ tập trung vào tấn công Thọ Thiên Vương.
Lấy mạng đổi mạng!
Cái giá phải trả chính là chín người đã ngã xuống mặc dù đã gϊếŧ chết được Thọ Thiên Vương, trong khi còn lại ba người cũng hấp hối sắp chết.
Hai thủ lĩnh đã chết, những kẻ còn lại nhìn đống xác chết trên mặt đất và Phù Đồ vẫn đứng vững như chiến thần thì cuối cùng vẫn phải hoảng sợ bỏ chạy.
Lục Hi lúc này mới xuất hiện đưa Phù Đồ cũng ba tên đàn em trung thành đang hấp hối rời khỏi nơi đầy xác chết đó.
Phù Đồ đã không còn ra hình người nữa, trên người không có chỗ nào còn đầy đủ da thịt, hơn nữa trên ngực còn lộ ra một vết thương rất lớn.
Vét đâm trên ngực đó đã sắp làm cho hắn ta bị đứt nửa thân mình, máu tươi chảy ra giàn giụa, ba người còn lại cũng ở trong ở trong tình trạng tương tự.
Lục Hi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Cuối cùng anh lắc đầu, dùng móng tay cái rạch một đường trên ngón trỏ rồi bước tới trước mặt bốn người.
"Là phúc hay họa thì còn phải xem tạo hóa của các người".
Lục Hi mở miệng của Phù Đồ ra rồi nhỏ vào trong một giọt máu tươi của chính mình, ba người kia anh cũng làm như vậy.
Sau đó anh quay trở lại ghế giám đốc, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp xì gà rồi lấy một điếu ra và hút.
"Con mợ nó, Hoàng Sào thật là biết hưởng thụ".
Hút một hơi xì gà chính thống, Lục Hi sảng khoái nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những vết thương trên người của Phù Đồ và ba người còn lại đang dần dần hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau hơn hai giờ, Phù Đồ tỉnh lại đầu tiên.
Hướng ánh mắt mở mịt nhìn xung quanh, hắn ta thấy Lục Hi đang ngồi trên ghế giám đốc bắt chéo chân gác lên bàn hút xì gà.
Sau khi cố gắng nâng cánh tay của mình lên, hắn ta đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình thực sự có thể cử động, hắn ta không ngờ rằng những vết thương trên cơ thể mình đã gần như lành lại.
Từ từ ngồi dậy, ngoại trừ cảm giác có chút suy yếu ra thì hắn ta không cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào.
"Tôi còn chưa chết sao?"
Suy nghĩ của Phù Đồ đã dừng lại trong giây phút mà hắn ta nhắm mắt.
Đột nhiên, hắn ta nhớ tới giờ phút cuối cùng, thứ mà hắn ta nhìn thấy chính là bóng dáng của Lục Hi.
"Cảm ơn anh Lục đã cứu mạng".
Phù Đồ xoay người quỳ xuống, dập đầu ba cái với Lục Hi rồi cung kính nói.
Dù không biết mình sống sót bằng cách nào, nhưng hắn ta không thể tìm ra lý do nào khác ngoài sự giúp đỡ của Lục Hi.
Lục Hi khẽ gật đầu nói.
"Không cần cảm ơn tôi, là anh tự cứu được chính mình thôi".
Đây là lời nói thật của Lục Hi, nếu như không phải Phù Đồ cùng đám đàn em khiến cho anh nhớ lại khoảng thời gian vào sinh ra tử cùng với anh em của mình thì cho dù bọn họ có chết một ngàn lần Lục Hi cũng lười phản ứng.
Phù Đồ không hiểu ý của Lục Hi nhưng hắn ta chắc chắn rằng chính anh Lục đã ra tay cứu mình.
Lúc này hắn ta mới vô cùng khϊếp sợ, hắn ta biết rõ tình huống của mình lúc đó, cho dù có mang hắn ta đến bệnh viện quốc tế hạng nhất thế giới thì cũng không thể nào cứu được.
Hắn ta không biết anh Lục đã làm gì mà có thể khiến mình chẳng những còn sống mà còn hồi phục nhanh như vậy, thật sự là quá thần kì.
Nếu như hắn ta biết được mình đã dùng máu của Lục Hi, sau này sẽ còn mang lại cho bản thân vô số lợi ích thì chắc chắn hắn ta sẽ càng thêm kinh hãi.
Phù Đồ không biết phải nói gì nên liền quỳ lạy thêm ba lần nữa để tỏ lòng thành kính và biết ơn..