Nói xong, Hoắc Tư Duệ liền bước về phía đó.
Một lúc sau, Lục Hi thấy Hoắc Tư Duệ và em gái đang tranh cãi kịch liệt, hơn nữa còn có một người đàn ông đứng dậy đẩy Hoắc Tư Duệ ra.
Lục Hi ngay lập tức nổi giận, cãi nhau với chị gái còn chưa nói, vậy mà cô ta còn dám dung túng cho người khác ra tay với chị gái của mình, chuyện này đúng là quá đáng.
Lục Hi đứng dậy bước tới, Phù Đồ ngồi cùng Hoàng Thất ở trong góc, chuyện còn lại là chuyện gia đình, nếu không có lệnh của anh Lục thì bọn họ sẽ không tham gia vào.
Đi đến bên cạnh Hoắc Tư Duệ, Lục Hi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Chỉ thấy Hoắc Tư Duệ rơm rớm nước mắt nhìn em gái không nói nên lời, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Còn Hoắc Ngọc Phụng nhìn thấy Lục Hi đi tới thì nét mặt lại càng thêm căm hận, như thể giữa hai người có thù gϊếŧ cha vậy.
Lúc này, ở trong đám người có một thanh niên đẹp trai mặc đồ hiệu nhìn Lục Hi cùng Phù Đồ rồi nói: "Còn dẫn theo người hỗ trợ sao, ha ha!"
Lục Hi nhìn gã một cái, trầm giọng nói: "Anh là ai?"
“Tôi là ai?”, thanh niên đẹp trai vòng tay qua eo Hoắc Ngọc Phụng, nhàn nhạt nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy”.
Hoắc Tư Duệ nghe vậy thì vô cùng tức giận, mới ra ngoài được vài ngày mà đã đào đâu ra được một gã bạn trai rồi, nếu cô không đến tìm thì còn xảy ra chuyện gì nữa?
Phẫn nộ đến cực điểm, Hoắc Tư Duệ tiến lên một bước kéo Hoắc Ngọc Phụng lại.
"Mau đứng dậy trở về nhà với chị".
“Tại sao em phải về nhà với chị, đừng có đụng vào em”, Hoắc Ngọc Phụng quát vào mặt Hoắc Tư Duệ như kẻ điên.
Hoắc Tư Duệ không ngờ chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi mà em gái của mình lại trở thành như vậy, còn dám quát vào mặt của cô, điều đó khiến cho cô không nhịn được mà phải trào nước mắt.
“Em làm chị thất vọng quá”, Hoắc Tư Duệ ứa nước mắt nói.
Hoắc Ngọc Phụng không để ý tới chị mình, chỉ thờ ơ đáp: "Chị làm em thất vọng trước".
Nhìn hai chị em ăn miếng trả miếng, Lục Hi bất lực lắc đầu nói: "Tại sao cô lại đi đâm đầu vào chỗ tồi tệ như vậy?"
Lời nói của Lục Hi lập tức khiến gã bạn trai của Hoắc Ngọc Phụng tức giận, gã đứng bật dậy nói.
"Cái tên này, anh nói gì chứ, ở chỗ của tôi có gì mà tồi tệ? Tôi khuyên anh nên nói chuyện cẩn thận một chút".
Cậu Lý này tuy rằng tức giận nhưng vẫn giữ nguyên được phong độ của mình, đúng là cũng có chút không tầm thường.
"Đúng vậy, ở cùng cậu Lý chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng".
"Trong nhà cậu Lý có tài sản hàng trăm triệu, còn mày là thằng khố rách áo ôm ở đâu chui ra đây?"
"Mẹ kiếp, mày còn dám đứng đây nói nhảm, có tin tao cắt lưỡi mày không?"
Mặc dù cậu Lý kia vẫn đang duy trì phong độ nhưng đám người hầu bên cạnh gã thì khác, bọn chúng đều đang lớn tiếng quát tháo, giống như muốn xé xác Lục Hi ra.
Lục Hi nghe hai tiếng "cậu Lý" thì nhíu mày hết nửa ngày mới nói: "Xin hỏi họ tên cậu Lý là gì?"
"Ha ha, không dám nhận, tôi là Lý Dật Phàm của tập đoàn Hoành Thịnh".
Lý Dật Phàm kiêu ngạo nói ra tên tuổi của mình.
Tập đoàn Hoành Thịnh tuy không phải là tập đoàn lớn ở Tây Kinh nhưng cũng khá có tiếng, chủ yếu đầu tư vào bất động sản, chủ tịch của công ty thật sự cũng có họ Lý.
Nhưng Lục Hi sau khi nghe xong liền cười nói: "Tôi ngưỡng mộ tập đoàn Hoành Thịnh đã lâu, không ngờ lại có thể gặp được cậu Lý ở đây".
Nghe Lục Hi nói lời này, Lý Dật Phàm trợn tròn mắt hỏi: "Anh biết tôi sao?"
“Không biết, chẳng phải tôi chỉ vừa mới tên của cậu Lý đây thôi hay sao”, Lục Hi cười nói.
"Hừm, đã biết tên tuổi của cậu Lý rồi mà còn không mau cút đi, còn đứng đây nói nhảm có tin tao sẽ đánh gãy chân mày không?"
Một trong những người hầu của Lý Dật Phàm chỉ vào mũi của Lục Hi rồi quát lên.
Lục Hi cười nhẹ nói: "Đừng nóng nảy, chờ một chút nữa hi vọng các người có thể tự mình ra tay".
Nói xong, Lục Hi kéo Hoắc Tư Duệ trở lại bàn của mình.
Đám người kia nhìn thấy Lục Hi và Hoắc Tư Duệ rời đi thì bật cười chế nhạo rồi tiếp tục uống rượu.
"Sao anh lại kéo tôi, em gái tôi vẫn đang ở đó".
Hoắc Tư Duệ có chút không vui, Hoắc Ngọc Phụng vẫn còn đang giao du với đám người ô hợp kia, Lục Hi sao lại kéo cô tới đây?
Lục Hi chậm rãi nói: "Việc gì phải vội, em gái của cô đang ở đây, chạy không được đâu, cô cứ chờ ở đây một chút, sau đó còn có việc phải làm".
Nói xong Lục Hi lấy điện thoại ra gọi.
Mặc dù Hoắc Tư Duệ vẫn cảm thấy khó hiểu nhưng vì tin tưởng Lục Hi nên cô cũng không nói thêm nữa.
Lục Hi gọi điện thoại xong thì người phục vụ đã tới, anh liền gọi một chai rượu vang.
Khi người phục vụ mang rượu vang đến, anh liền bảo Phù Đồ và Hoàng Thất ngồi xuống cùng uống rượu.
Nhưng Phù Đồ làm sao dám ngồi uống rượu với Lục Hi, hắn ta nhất quyết đứng sau lưng Lục Hi không chịu ngồi.
Hoàng Thất thì lại càng không dám, sau đêm đó, khi cả ba người tỉnh dậy thì Phù Đồ đã giải thích hết những gì đã xảy ra với bọn họ.
Lúc đó bọn họ mới biết mạng của mình là do anh Lục cứu, cho nên bọn họ lại càng tôn kính Lục Hi hơn.
Ngay cả Phù Đồ còn không dám ngồi thì làm sao Hoàng Thất dám ngồi.
Hoàng Thất cũng một mực muốn đứng sau lưng Lục Hi với Phù Đồ làm hộ vệ.
Lục Hi không miễn cưỡng bọn họ, chỉ cùng Hoắc Tư Duệ uống rượu.
Hoắc Tư Duệ thấy em gái ngồi cách đó không xa, bên cạnh cô lại có Lục Hi cho nên cũng yên tâm rằng em gái mình không thể chạy trốn, vì vậy cô mới cùng Lục Hi uống rượu, chờ Lục Hi sắp xếp việc tiếp theo.
Không lâu sau, điện thoại di động của Lục Hi rung lên, sau khi trả lời cuộc gọi thì Tiết Đông Ni và Lý Vi đã tới ngay sau đó.
“Anh Lục, sao anh gọi bọn em đến đây vội vậy?”, Tiết Đông Ni hỏi ngay khi cô vừa đến.
Lục Hi cười nói: "Lúc nãy anh tới đây có việc, không ngờ lại gặp bạn trai của Lý Vi.
Không phải Lý Vi nói không tìm được bạn trai sao? Bây giờ anh tìm được rồi nên liền gọi hai người đến".
“Dật Phàm ở đây sao, anh ấy đang ở chỗ nào?”, vừa nghe tin bạn trai đang ở đây thì hai mắt Lý Vi đã sáng lên, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Lục Hi lắc đầu nói: "Hi vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý".
“Chuẩn bị tâm lý gì chứ?”, Lý Vi hỏi.
"Cứ đến đó rồi sẽ biết, đi thôi".
Nói xong, Lục Hi đứng dậy và đưa Hoắc Tư Duệ, Tiết Đông Ni và Lý Vi đến chỗ Lý Dật Phàm đang ngồi..