"Ha ha ha ha".
Lục Hi lúc này mới bật cười nói: "Con mẹ nó, một thằng lừa đảo, một con chim trĩ, còn có mặt mũi bảo người ta phải xin lỗi, hai người đúng là xứng đôi".
Mạnh Trường Giang biến sắc, lập tức nói: "Thằng kia, mày nói ai lừa đảo, mày nói rõ ra xem!"
Ngụy Văn Bác đang ở đây, nếu để cho Ngụy Văn Bác biết được gã là một kẻ lừa đảo thì khoản vay của gã rất có thể sẽ không được thông qua, chuyện này gã không thể để yên được.
"Chuyện mày lừa Trần Binh sáu triệu thì mày nói sao?", Lục Hi lạnh lùng nói.
Mạnh Trường Giang cười nói: "Mày nói tao lừa anh ta sáu triệu, vậy có chứng cứ gì không?"
Lúc Trần Binh đưa cho gã sáu triệu thì Mạnh Trường Giang có viết lại giấy nợ cho Trần Binh, nhưng cũng vào đêm đó gã đã chuốc say Trần Binh rồi trộm tờ giấy nợ đi, cho nên chuyện này tất nhiên là không có chứng cứ.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trần Binh không có cách nào đi kiện được, anh ta không có nhân chứng vật chứng cho nên tất nhiên không thể lập án.
Trần Binh nghe vậy thì cúi đầu thật thấp, tự trách bản thân bất cẩn làm rơi tờ giấy nợ khiến cho mọi chuyện trở thành thế này.
Anh ta không hề nghi ngờ Mạnh Trường Giang đã đánh cắp tờ giấy nợ.
Tất nhiên Lục Hi cũng biết Trần Binh đã làm mất tờ giấy nợ nhưng anh không quan tâm đến tờ giấy nợ đó.
Chỉ cần anh có thể tìm được Mạnh Trường Giang thì anh sẽ có cách để khiến gã phải nôn tiền ra.
Lục Hi ngay lập tức nói: "Mạnh Trường Giang, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn trả lại 6 triệu cho Trần Binh đi, nếu không thì tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết".
"Ây da, đây là đang muốn cướp của người ta sao? Anh Trần, anh thấy chuyện này phải giải quyết thế nào bây giờ?"
Mạnh Trường Giang không chút lo sợ, quay sang nói với Trần Lôi.
Lúc này Trần Lôi cũng đứng lên, thân hình của hắn ta cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta vặn vẹo cổ làm phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ.
"Con mẹ nó, dám nói bậy trước mặt ông đây, tụi mày muốn chết đúng không?"
Lục Hi chỉ cao khoảng 1m75, dáng người trung bình, khi mặc quần áo cũng không thấy cường tráng được bao nhiêu.
Vân Khả Thiên thì cao gầy, mang dáng vẻ văn sĩ yếu đuối.
Trần Binh thì lại càng không đáng nhắc tới, không có ai ở đây xem trọng anh ta.
So sánh với Trần Lôi, đại ca của đường Bảo Phong, thì ba người bọn họ trông có vẻ hơi yếu đuối.
Lúc này Mạnh Trường Giang mới cười nói: "Để tôi giới thiệu cho các người biết, đây là anh Trần Lôi, được mọi người ở đường Bảo Phong này tôn xưng là Trùng Thiên Báo, không biết các người đã từng nghe qua chưa?"
Mạnh Trường Giang nhìn Lục Hi và những người khác rồi nở nụ cười, cái tên Trùng Thiên Báo rất nổi tiếng ở đường Bảo Phong, rất ít người không biết đến.
Gã kết giao với Trần Lôi chỉ vì muốn tìm được một cái ô che chắn cho mình, bởi vì gã đã làm rất nhiều chuyện sai trái, sợ nhất là kẻ thù tìm tới cửa chém mình ra làm tám khúc.
Bây giờ xem ra việc kết giao với Trần Lôi đã có tác dụng.
Lục Hi liếc nhìn Trùng Thiên Báo rồi chậm rãi nói.
"Ngay cả Phù Đồ chín mạng ở trước mặt ông đây còn phải ngoan ngoãn nghe lời, mày chỉ là một con mèo bệnh mà cũng dám đứng đây giương nanh múa vuốt với tao sao? Tao khuyên mày vẫn nên chạy về ổ của mình mà ngoan ngoãn trốn trong đó đi, tránh cho một hồi lại bị hổ báo tới gϊếŧ chết".
Trần Lôi nghe vậy thì hết sức sửng sốt.
Phù Đồ chín mạng, anh Đồ.
Đó chính là huyền thoại trong giới xã hội đen, người từng chém chết cả trăm giang hồ hảo hán, chết đi sống lại một đêm liền thu phục được toàn bộ thế lực ở Tây Kinh.
Khi Phù Đồ ngồi lên ngai vàng Tây Kinh, không bao lâu sau chuyện này đã truyền khắp Tây Bắc.
Đám đại ca cấp thấp như hắn ta sau đó cũng ngay lập tức đến nịnh nọt Phù Đồ, thề nguyện trung thành, nhìn thấy Anh Đồ một thân sát khí thì sợ đến mức muốn tè cả ra quần.
Hắn ta vừa nghe người trước mặt nhắc tới Anh Đồ thì ngay lập tức bắt đầu do dự.
Nếu như người này có quan hệ với anh Đồ thì không thể động vào được.
Nghĩ đến đây, Trần Lôi chậm rãi nói: "Tên của mày là gì, nếu như là người trong nhà thì có chuyện gì cũng có thể từ từ nói".
Lúc này, Vân Khả Thiên mới nói: "Anh ấy họ Lục, mày gọi anh Lục là được".
Vân Khả Thiên nhân cơ hội nói, nếu như Trần Lôi gọi Lục Hi là anh Lục thì vai vế của anh ta đương nhiên cũng cao hơn.
Trần Lôi nghe vậy thì cũng không dám khinh suất, đã dám báo ra tên tuổi và tỏ vẻ giễu cợt hắn ta như vậy thì chắc chắn thân phận cũng không tầm thường.
Trần Lôi lúc này mới nói: "Chờ tao gọi điện thoại đã".
Nói xong thì Trần Lôi liền bước ra ngoài, lấy điện thoại ra bấm số của Phù Đồ.
Hắn ta muốn xác minh xem người họ Lục này có liên quan gì đến Phù Đồ hay không, nếu như có thì hắn ta sẽ không nhúng tay vào việc này nữa.
Nhưng nếu như đám người này không có liên quan gì đến Phù Đồ mà lại dám chạy tới đây trêu chọc hắn ta thì hôm nay hắn ta sẽ cho tất cả biết tay.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"A lô, anh Đồ đó phải không?"
"Tao là Hoàng Cửu, mày là ai?"
"À anh Hoàng, em là Trần Lôi trên đường Bảo Phong, có chút việc muốn tìm anh Đồ".
"Trần Lôi hả? Chờ một chút".
Một lúc sau, có một giọng nói lạnh như băng vang lên trên điện thoại.
"Tìm tao có chuyện gì?"
"Anh Đồ, chuyện là như thế này, ở đây có một người họ Lục nói là có quen biết anh, em chỉ muốn hỏi anh một chút rằng anh có quen biết người này hay không?"
Vừa nghe đến người họ Lục, Phù Đồ liền tỏ ra thận trọng.
"Người đó có nói mình tên gì hay không?"
"Không có".
"Người đó trông như thế nào?", giọng nói của Phù Đồ càng lúc càng vội vàng.
"Ừm, bên mặt trái có một vết sẹo mờ".
Phù Đồ nghe vậy liền nói.
"Trần Lôi, tao nói cho mày biết, anh Lục là ân nhân cứu mạng của tao, nếu như mày dám không tôn trọng anh Lục hoặc khiến cho anh Lục có một chút gì đó không hài lòng thì tao sẽ xử chết mày".
Nghe Phù Đồ nói vậy, mồ hôi lạnh của Trần Lôi chảy ròng ròng.
Hắn ta lắp bắp nói: "Không có, tuyệt đối không có đâu anh Đồ, chỉ vì anh Lục đang ở đây làm việc nên em vô tình gặp phải mà thôi, em tuyệt đối không dám đắc tội anh Lục".
"Xem như mày mạng lớn.
Nếu như anh Lục có chuyện gì cần xử lý thì mày phải ngay lập tức giúp đỡ anh ấy.
Nếu như mày làm tốt chuyện này thì sau này có thể đi theo Hoàng Cửu".
"Vâng vâng".
Trần Lôi gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn ta có thể đi theo Hoàng Cửu vậy thì cũng có thể xem là thân tín của anh Đồ.
Nói xong Phù Đồ liền cúp điện thoại..