Lúc này, sắc mặt Ackles trầm xuống, gã nói: “Chúng mày muốn tìm cái chết, vậy thì đừng trách tao”.
Nói xong, gã vung tay lên, đám hải tặc sau lưng gã lập tức dùng súng hướng về những vệ sĩ này.
Những vệ sĩ này đều mang theo vết thương, nhưng không một ai chịu lui về phía sau, bọn họ ưỡn ngực đối mặt với họng súng.
Ackles giơ thật cao tay phải.
Một lát sau nhìn thấy không ai chịu lui về phía sau, tay phải của Ackles chuẩn bị hạ xuống, một cảnh tượng chết chóc bắt đầu.
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
“Mấy người muốn dẫn họ đi mà chưa hỏi qua ý kiến của tôi”.
Tất cả mọi người kinh hãi, lúc này còn ai dám ăn nói mạnh miệng trước mặt đám người này chứ, đây không phải muốn tìm cái chết sao?
Mọi người theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy Lục Hi ngồi ở một bên lắc lắc ly rượu sâm banh trong tay, anh mỉm cười nhìn về phía Adolf và Ackles.
Còn Adolf và Ackles nhìn thấy Lục Hi, ánh mắt hai người đồng thời nheo lại.
Lúc này Phùng Tích Phạm ở sau lưng Lục Hi cách đó không xa, hắn ta nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Con mẹ nó cái thằng thiểu năng ngu dốt này, mày muốn chọc giận đám hải tặc này để chúng gϊếŧ bọn tao à, cái thằng đần này chứ”.
Lục Hi quay đầu nhìn dáng vẻ căm thù sâu sắc của Phùng Tích Phạm, đột nhiên anh cười một tiếng, chậm rãi đi tới bên cạnh Phùng Tích Phạm, anh bỗng đưa tay túm hắn ta ném ra xa, vừa hay người Phùng Tích Phạm bị ném ngay dưới chân Adolf và Ackles.
Hai tên vệ sĩ của Phùng Tích Phạm kinh hãi, bọn họ không hề nhìn rõ Lục Hi ra tay, chứ đừng nói gì đến ngăn cản.
Mắt thấy thiếu gia nhà mình nằm dưới chân hai tên thủ lĩnh hải tặc, hai hộ vệ đều bị dọa cho mất hồn, nhưng cũng không dám di chuyển.
Lúc này, Lục Hi nói với Adolf và Ackles.
“Tặng cho chúng mày một phần quà, tên này là con trai của người giàu nhất Hoa Hạ, cứ bắt hắn đi, nhất định sẽ nhận được không ít tiền chuộc đấy”.
Lời của Lục Hi lập tức khơi dậy bất mãn của không ít người, nhất là Hoắc Hướng Anh.
Ông ta cau mày nói với Lục Hi: “Cùng là đồng bào Hoa Hạ, làm người đâu cần quá đáng như vậy chứ”.
Lục Hi nhìn Hoắc Hướng Anh cười một tiếng, cũng không nói lời nào.
Còn Adolf và Ackles cũng chẳng thèm nhìn Phùng Tích Phạm một cái.
Chỉ là một cước đá hắn ta sang một bên.
Bị ngã đến choáng váng, Phùng Tích Phạm đang giả chết cũng phải đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết.
Sau đó hai người nhìn Lục Hi chậm rãi nói: “Lục Thiên Hành”.
“Đúng là đã lâu không gặp hai người”, Lục Hi cười nói.
Ackles nhìn chằm chằm Lục Hi, hung hãn nói: “Không ngờ có thể gặp được mày ở đây, vừa hay để tao báo thù cho các anh em đã chết”.
Còn Adolf chắp hai tay sau lưng, nhưng cũng lặng lẽ làm động tác tay.
Lúc này người trong đại sảnh đều kinh ngạc đến ngây người, chàng thanh niên này nhìn thì tầm thường nhưng lại có ân oán với hai tên hải tặc lớn, nhìn dáng vẻ thì ân oán này cũng không nhỏ.
Lục Hi cười ha ha một tiếng nói: “Bại tướng dưới tay cũng dám nói dũng cảm, lần trước chưa bị đánh đau đúng không?”
Đám người trong đại sảnh nghe thấy lời này thiếu chút nữa phun ra máu tươi.
Bây giờ người ta đang có trăm khẩu súng nhắm vào anh, vậy mà anh cũng dám nói lời này?
Nghe thấy Lục Hi nói xong, sắc mặt Adolf và Ackles tối sầm.
Ở trong chiến dịch Cự Long, hai binh đoàn lính đánh thuê của bọn họ bị đội của một mình Lục Hi thống lĩnh đánh cho tàn phế lụi bại, đây sẽ là nỗi đau và sự sỉ nhục mãi mãi của bọn họ.
Bây giờ, bị Lục Hi nhắc lại ngay trước mặt, thiếu chút nữa bọn họ phun ra máu đen.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi nghênh ngang đi tới trước mặt hai người, anh nói.
“Bây giờ bảo thuộc hạ của mày buông vũ khí đầu hàng vô điều kiện, bồi thường cho tao mấy tỷ tiền tổn thất tinh thần, tao sẽ tha cho chúng mày không chết”.
Lời Lục Hi vừa dứt, tất cả đám người trong đại sảnh đều kinh hãi, họ rối rít mắng.
“Mày điên rồi sao?”
Tất cả mọi người ở đại sảnh nghe thấy Lục Hi còn dám mở miệng nói ngông cuồng trong tình hình này, không khỏi mắng xối xả.
Làm như vậy, ngoài chọc giận đám hải tặc này ra thì còn có thể có tác dụng gì, đúng là đồ ngu!
“Cái thằng thiểu năng này muốn hại chết chúng ta đấy”.
Nghe thấy mọi người rối rít trách móc Lục Hi, Phùng Tích Phạm vốn nằm một bên giả chết cũng bò dậy, hắn ta tránh ở sau lưng mọi người làm ầm ĩ.
Vừa rồi Lục Hi đá một cái khiến hắn ta ngã gần chết, còn ném tới trước mặt hai tên thủ lĩnh hải tặc.
Hơn nữa Lục Hi lại nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn ta, ngoài miệng còn chiếm ưu thế của mình, Phùng Tích Phạm đã hận Lục Hi thấu xương, nóng lòng muốn những người này xông lên băm anh thành thịt nát.
Mọi người nhìn Lục Hi ăn nói giống như thiểu năng trí tuệ, không khỏi lắc đầu.
Vừa rồi lúc đại chiến, thằng nhãi này trốn ở đằng sau, bây giờ mọi người bị bắt rồi hắn ta lại nhảy ra kêu gào, đây không phải thiểu năng trí tuệ thì là cái gì? Mọi người quả thật khó hiểu với hành động của Lục Hi.
Nhưng lúc này Adolf lại nói với Lục Hi: “Tối nay chắc hẳn sẽ là thời điểm giải quyết ân oán của chúng ta”.
Đồng thời khi gã nói, tay phải chắp sau lưng liền nắm chặt thành quyền.
Lời gã chưa dứt đã nghe thấy một tiếng bùm rất lớn, đó chính là tiếng gào thét sắc nhọn hướng thẳng về phía Lục Hi.
Lục Hi cười một tiếng, đột nhiên tay phải thắp lên một tầng kim quang, anh đưa tay về phía trước.
“Ầm!”
Âm thanh kim loại đụng nhau.
Sau đó, Lục Hi chậm rãi đưa tay ra, chỉ nhìn thấy trong tay anh có thêm một mảnh đồng vụn.
Tiếp theo, hai tay anh nhẹ nhàng vặn lại, mảnh đồng vụn này được trả lại thành hình dáng viên đạn, nói là đạn nhưng dùng đạn đại bác cỡ nhỏ để hình dung cũng không quá đáng.
Chỉ thấy Lục Hi phất tay một cái, viên đạn cỡ lớn này bắn ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc tới.
“A ~”
Cùng với tiếng hét thảm thiết, ở trong góc có một tên cao to đang vác súng bắn tỉa cỡ lớn đã ngã xuống đất, khẩu súng bắn tỉa ở vị trí cao hơn kia cũng rơi xuống.
“Mày tưởng rằng dùng cái này có thể đối phó được với tao sao?”, Lục Hi lạnh nhạt nói.
Adolf và Ackles trong lòng trầm xuống, súng bắn tỉa đã được cải tạo qua này có thể nói là pháo bắn tỉa, chuyên dùng để đối phó với cao thủ võ đạo..