Quân đội không còn cách nào khác, nếu không thăng chức thì đành thăng quân hàm vậy, vì công lao của người này nhiều không kể xiết.
Cứ như vậy mà một trung đội trưởng nho nhỏ đã có quân hàm thượng tướng.
Một vài quân đoàn trưởng nhìn thấy người này đều phải cung kính, gọi là kỳ tích trong lịch sử quân sự.
Cuối cùng, chiến tranh kết thúc, nhân dân Hoa Hạ giành được thắng lợi, Tân Hoa Hạ được thành lập.
Ngày Tân Hoa Hạ được thành lập, cả nước vui sướng chúc mừng, người này lại cởi bỏ quân trang, để lại một đơn xin từ chức rồi biến mất không dấu vết.
Lúc ấy quân đội Hoa Hạ cực kỳ nuối tiếc, cũng để lại danh xưng tối cao cho người này – chiến thần!
Có thể nói, trở thành chiến thần chính là giấc mơ và vinh dự của mọi quân nhân.
Dương Quân vẫn luôn nỗ lực để trở thành chiến thần.
Lúc này, có được Bát Môn Luyện Thể Thuật, hắn ta cuối cùng cũng có tự tin theo đuổi bước chân của tiền bối mà mình luôn tôn kính.
Dương Quân dùng ánh mắt kích động và tôn sùng nhìn Lục Hi, khóe miệng mấp máy.
Nhìn Dương Quân kích động như vậy, Lục Hi từ từ nói.
“Tu luyện cho tốt vào, cậu chắc chắn có thể bước ra khỏi con đường của mình”.
Dương Quân dùng sức gật đầu.
Lúc này hắn ta đã không thể nói gì được để miêu tả tâm trạng mình nữa, thuật cận chiến mà Lục Hi truyền cho bọn họ, cùng với Bát Môn Luyện Thể Thuật này có thể nói đều là thần kỹ.
Nếu để những thứ này vào giang hồ thì còn hơn là ơn tái tạo nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Quân cắn răng nói với Lục Hi: “Giáo quan Lục, tôi có thể gọi anh là sư phụ không?”
Lục Hi nghe vậy thì chau mày đáp: “Tôi vẫn chưa có ý định nhận đồ đệ, cậu không cần gọi tôi là sư phụ làm gì”.
Gương mặt Dương Quân lộ ra một vẻ thất vọng, nhưng giáo quan Lục không cho thì hắn ta cũng hết cách.
Lúc này, Lục Hi nói với Dương Quân: “Được rồi, chắc cậu cũng muốn tìm hiểu về môn thể thuật này lắm rồi, đi về đi, nhớ là phải giữ bí mật”.
Dương Quân mạnh mẽ gật đầu, làm tư thế chào tiêu chuẩn của quân đội rồi mới rời đi.
Nhìn Dương Quân rời đi, Lục Hi cũng nở một nụ cười.
Dương Quân đúng là có thiên phú dị bẩm, là một viên ngọc có thể được mài giũa về sau.
Ba đời nhà Dương Quân đều là quân nhân, xét về xuất thân là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nếu giao thuật luyện thể này cho hắn ta thì cũng không sợ hắn ta sau này làm loạn giang hồ.
Ngày hôm sau.
Lục Hi vẫn như cũ, dậy lúc mười giờ rồi mới đến thao trường.
Đám người kia thì đã dậy sớm luyện tập từ lâu.
Sau cuộc chiến giữa hai cao thủ là Lục Hi và Lâm Phong, bọn họ cuối cùng cũng có chút cảm nhận về thuật cận chiến.
Đã có người bắt đầu đối kháng với nhau.
Trong đó đã bắt đầu có bóng dáng của thuật cận chiến thần quan rồi.
Lục Hi nhìn thấy thế thì mỉm cười, tiếp tục đi ra chỗ cũ ngủ.
Lục Hi ngủ thẳng đến giờ ăn trưa, ăn xong thì lại ngủ thêm giấc nữa.
Mà nhóm người kia thì không nghỉ ngơi chút nào, một lòng tập thuật cận chiến thần quan.
Bọn họ vừa mới phát hiện ra được sự thần diệu của thuật cận chiến thần quan, sự biến đổi vô cùng vô tận của nó đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự ham muốn tìm hiểu không ngừng của bọn họ.
Bọn họ đã không biết nghỉ ngơi là gì nữa rồi.
Đến tối, sắc trời nhá nhem, Lục Hi thức dậy.
Thấy nhóm người vẫn đang nhiệt huyết tập luyện, Lục Hi chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Dương Quân nhìn thấy Lục Hi đi qua thì lập tức ngừng huấn luyện, cao giọng nói: “Huấn luyện tạm ngưng, lập tức xếp hàng”.
Một lúc sau, một đám Viêm Long nhanh chóng xếp hàng bốn người nghiêm chỉnh trước mặt Lục Hi.
Lục Hi nhìn bọn họ một lượt, chỉ vào Dương Quân và chín người sau hắn ta: “Mấy người đi ra”.
Mười người này bước lên trước.
Lục Hi đứng trước mặt bọn họ, đi quanh một vòng, những người này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhìn xung quanh.
Lúc này, Lục Hi nói: “Xét thấy mấy người tập luyện rất nhiệt tình, giáo quan tôi đây quyết định từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sẽ hy sinh giấc ngủ quý giá của mình để đích thân giúp mấy người luyện tập thêm.
Mười người lên đây đi”.
Nói xong, Lục Hi ngoắc tay bảo mười người bọn họ cùng lên.
Chín người lính đặc chủng lo lắng nhìn Dương Quân.
Bọn họ đều tận mắt thấy được thân pháp của Lục Hi.
Cho dù bảy mươi người bọn họ tập hợp lại thì e là cũng không đủ cho giáo quan Lục nhét kẽ răng.
Đây không phải là đì chết bọn họ hay sao.
Lục Hi nhìn qua, cười gian: “Yên tâm, tôi sẽ khống chế sức mạnh cho tương đồng với các cậu”.
Đám người nghe vậy thì mới hơi hơi thả lỏng.
Có điều bọn họ vẫn không dám ra tay mà chỉ luôn lén nhìn Dương Quân, xem ý của hắn ta thế nào.
Lúc này, chỉ nghe thấy Dương Quân lớn tiếng nói: “Làm theo lệnh của giáo quan Lục”.
“Rõ”.
Dương Quân đã lên tiếng thì mọi người bèn tản ra, vây quanh Lục Hi.
“Giáo quan Lục, anh nói là sẽ giữ cho sức mạnh tương đương với chúng tôi đấy nhé”.
Một trong số đó run rẩy nói.
Lục Hi mỉm cười đáp: “Yên tâm, tôi nói lời giữ lời”.
Đám người nhận được sự khẳng định của Lục Hi thì mới có được tự tin.
Lục Hi có mạnh đến mấy đi nữa mà giữ cho sức mạnh bằng bọn họ, mười người họ mà không đánh bại nổi thì nên đi ăn shit là vừa.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi vẫy tay một cái, ý bảo có thể tấn công.
Dương Quân không chút do dự mà xông lên đầu tiên.
Nhưng lần này hắn ta cũng duy trì sức mạnh cho bằng với đám lính đặc chủng Viêm Long.
Chín người khác nhìn qua, cũng lập tức ùa tới.
Kỹ thuật cận chiến của Lục Hi đã được mọi người chứng kiến, vô cùng đáng sợ.
Bọn họ mà không xông lên một lúc thì chắc chắn sẽ không khác gì đám nhóc hồ lô đi cứu ông nội, lên đứa nào chết đứa đấy.
Chỉ một thoáng, mười một người tiến hành chiến đấu.
Lục Hi tuân thủ lời hứa là giữ cho sức mạnh bằng với lính đặc chủng Viêm Long, chiến đấu với họ.
Nhưng đến năm phút sau, đám người này đã bầm dập mặt mũi mà nằm bẹp dí dưới đất, bao gồm cả Dương Quân.
Lục Hi thấy thế thì cười khà khà, đắc ý đi về nhà ăn.
Từ đó về sau, mỗi khi Lục Hi tỉnh giấc thì sắc trời sẽ là gần tối, thời tiết mát mẻ, anh tìm mười người đến chiến đấu với mình.
Mà những người này đều không ngoại lệ, mặt mũi bầm dập bẹp dí dưới đất sau năm phút.
Lần nào Lục Hi cũng cười khà khà mà đi.
Đám người này đúng là vừa yêu lại vừa hận Lục Hi..