TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 217: 217: Đầu Rồng Bị Trộm Rồi

Lục Hi liếc nhìn hai người, anh chậm rãi nói: “Người không biết không có tội, các ông cũng đừng lo lắng”.

Hiện giờ Vương Dương Minh và Vương Cảnh Sơn mới hơi yên tâm hơn một chút.

Lúc này, Vương Dương Minh mặt đầy cung kính nói.

“Đại sư, trước kia tôi chưa từng gặp qua cao thủ nào tuyệt diệu như cậu.

Tôi có thể cả gan hỏi một câu, cậu đã đạt đến cảnh giới nào rồi, để vãn bối có thêm kiến thức”.

Với ánh mắt của tông sư, Vương Dương Minh đã thấy Lục Hi đứng trên một vị trí rất cao nhìn xuống những tông sư như bọn họ.

Hôm nay Vương Dương Minh cũng mới biết, câu nói tông sư vô địch kia chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.

Ông ta không khống chế nổi tò mò và theo đuổi đối với võ đạo, ông ta muốn biết vị thần này rốt cuộc ở cảnh giới nào, tại sao đột phá được những ràng buộc của tông sư.

Nhìn vẻ cung kính và ánh mắt khao khát của Vương Dương Minh, Lục Hi chậm rãi nói: “Bây giờ chắc hẳn ông đã biết tông sư không phải cao nhất của võ đạo.

Có thể nói rằng cảnh giới tông sư chẳng qua chỉ là sự khởi đầu của con người theo đuổi sức mạnh mà thôi”.

Lập tức Vương Dương Minh như bị sét đánh.

Cảnh giới tông sư mới là bắt đầu, vậy thì sau tông sư rốt cuộc còn có cái gì?

Vương Dương Minh cảm thấy mình không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

Lúc này, Triệu Hoàng cũng chạy tới, hắn ta quỳ phịch một tiếng trước mặt Lục Hi, chỉ thấy mặt hắn ta đầy hoảng sợ nói: “Đại sư, tiểu nhân dốt nát nên đụng phải anh, xin anh tha thứ”.

Bây giờ Triệu Hoàng mới biết được thực lực chân chính của Lục Hi, ngay cả tông sư cũng phải tự xưng vãn bối trước mặt anh.

Vậy mà hắn ta lại dám đánh nhau với đại sư, không thể không nói mạng hắn ta lớn mà.

Nếu không phải đại sư hạ thủ lưu tình, chỉ e bây giờ hắn ta ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

Lục Hi nhìn hắn ta rồi nói: “Nhớ cầm tiền qua đấy.

Còn nữa, chuyện ở đây phải giữ bí mật, nếu ai dám nói ra, kết quả sẽ như Cẩu Tồn Kiến”.

Lập tức mọi người toàn thân run rẩy.

Lục Hi nói xong cũng xoay người rời đi, vài ba bước liền biến mất trong tầm mắt mấy người.

Sau khi Lục Hi rời đi, Vương Dương Minh lẩm bẩm nói: “Thiên hạ rộng lớn khó có thể tưởng tượng nổi, ngày thường chúng ta ngông cuồng lấy cảnh giới tông sư mà dương dương tự đắc, tưởng rằng bản thân vô địch thiên hạ, thật là quá nực cười”.

Nói xong, Vương Dương Minh hất Vương Cảnh Sơn ra, giữ lấy thân thể này rồi chậm rãi rời đi.

Bóng dáng đó dường như bỗng nhiên già đi mấy chục tuổi.

Đám người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt vẫn là vẻ đầy khϊếp sợ và mù mờ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá nhận biết của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời không biết nói gì và diễn tả tâm trạng của mình ra sao.

Còn Lục Hi quay trở lại khách sạn, anh đi về phòng của mình.

Chờ sau khi Triệu Hoàng mang tiền qua, anh liền trở về Tây Kinh.

Thời gian mình rời đi đã quá lâu rồi, anh có chút nhớ Tần Lam và Vân Khả Thiên.

Lục Hi đẩy cửa vào, quan sát xung quanh một chút, chân mày anh nhíu lại.

Bời vì anh không phát hiện ra bóng dáng của A Đóa, cũng không cảm nhận được hơi thở của cô ấy.

Đi lòng vòng trong phòng một hồi, xác định A Đóa không có ở đây, Lục Hi liền ngồi trên sofa xem tivi.

Hoặc là A Đóa cảm thấy buồn bực quá nên đi loanh quanh thôi.

Cứ như vậy hơn một tiếng sau vẫn không thấy A Đóa quay về, Lục Hi có chút sốt ruột.

Lúc này đã là hơn mười giờ đêm, với vẻ lanh lợi của A Đóa chắc sẽ không về muộn như vậy đâu.

Ngay sau đó, Lục Hi mở thần thức tìm kiếm hành tung của A Đóa ở xung quanh.

Hai ngày nay anh và A Đóa sớm chiều ở cùng nhau nên cực kỳ quen thuộc hơi thở của cô ấy.

Nhưng cùng với thần thức trải ra, Lục Hi càng ngày càng cảm thấy có vấn đề, trong vòng mười dặm không hề nhìn thấy bóng dáng của A Đóa.

Ngay sau đó Lục Hi nhanh chóng mở rộng thần thức, tiếp tục tìm kiếm tung tích của A Đóa.

Trong chốc lát, trán Lục Hi đã có mồ hôi hột.

Đây là lần đầu tiên sử dụng thần thức quy mô lớn như vậy, anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Lúc này, trong một phòng VIP sang trọng nhất tại câu lạc bộ giải trí Đại Đức ở trung tâm thành phố.

Vương Trạch Nham, Lưu Thiếu Khôn, Lạc Lạc, Dao Dao và bảy tám chàng trai cô gái đang ngồi uống rượu ca hát.

Chỉ là Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn nhìn không có tinh thần gì cả, họ chỉ uống rượu giải sầu, còn Lạc Lạc và Dao Dao cũng không còn dáng vẻ lẳиɠ ɭơ như xưa, các cô cũng tỏ ra có tâm sự nặng nề.

Vừa mới thoát được một mạng ở núi Loa Kế, lại thiếu chút nữa gặp nạn ở trấn Hội Sơn, hai lần đều được Lục Hi cứu.

Ngay khi chập tối, hai người quay trở lại Đô Thành, tập hợp được một đám con nhà giàu muốn đi ra ngoài chơi một chút để an ủi bản thân.

Không ngờ lại đụng phải vị thần Lục Hi này, hai người thiếu chút nữa tiểu ra quần ngay tại chỗ, nhưng bọn họ biết ấn tượng của anh Lục với bọn họ quả thực là không tốt lắm.

Cũng may anh Lục không so đo với bọn họ nên mới có thể thoát thân.

Vì vậy bọn họ lại tới đây uống rượu an ủi.

Chỉ là nghĩ đến một chuỗi tình huống gặp phải mấy ngày gần đây, bọn họ thấy rượu này uống cũng chẳng có vị gì.

Lúc này một người đàn ông bên cạnh nhìn hai người Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn có chút buồn bã, hắn liền cầm ly rượu qua.

“Cậu Vương, cậu Lưu, sao thế? Bình thường đâu có như vậy chứ, mọi người ra ngoài vui vẻ, hai anh luôn là hình mẫu của chúng tôi đấy”.

Người đàn ông nói.

Vương Trạch Nham liếc nhìn hắn ta, không vui đáp: “Ngô Tấn Nguyên, ông đây tâm trạng không tốt, đừng chọc vào tôi”.

Ngô Tấn Nguyên sửng sốt, không ngờ Vương Trạch Nham không nể mặt hắn như vậy.

Nhưng Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn đều là những người hạng nhất ở Đô Thành, bọn họ cũng chỉ có thể tính là hạng hai hạng ba, vậy nên cũng không chọc nổi Vương Trạch Nham, ngày thường đều coi Vương Trạch Nham và Lưu Thiếu Khôn là lão đại.

Nhìn thấy Vương Trạch Nham không nể mặt hắn, Ngô Tấn Nguyên chuyển chủ đề, ra vẻ thần bí nói.

“Cậu Vương, gần đây Đô Thành có sự kiện lớn, anh có nghe nói không?”

“Sự kiện lớn gì?”, Vương Trạch Nham không yên lòng hỏi.

Ngô Tấn Nguyên cười hi hi nói..

Đọc truyện chữ Full