Cô nhanh chóng lên tiếng chào hỏi với hai người bên cạnh, sau đó chạy về phía góc nơi Lục Hi đứng, vệ sĩ thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.
Nhan Phi Hoa đi tới cách Lục Hi không xa, cuối cùng thấy rõ tướng mạo của anh, trong lòng không khỏi mất mát.
Mặc dù thân hình tướng mạo của hai người gần như giống nhau, nhưng cũng không phải một người, điều này khiến Nhan Phi Hoa đang tràn đầy hy vọng liền cảm thấy vô cùng mất mát trong lòng.
Cô ở Cảng Đài có thể có được đãi ngộ tốt và địa vị như ngày hôm nay đều là người tên Lục Thiên Hành kia mang tới cho cô, còn cô từ khi đến đây thường xuyên tưởng tượng hai người gặp nhau và bắt đầu tình yêu mãnh liệt trong mơ.
Kể từ đó, cô biết trong lòng mình đã không thể chấp nhận người khác, ngày đêm cô mong ngóng có thể gặp lại anh lần nữa.
Nhưng hai nơi cách nhau quá xa, đi lại bất tiện, Lục Thiên Hành là nhân vật giống như thần tiên, là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, cô cũng biết rằng hy vọng không lớn.
Lúc này, Lục Hi cũng nhìn thấy Nhan Phi Hoa, hai người cách nhau không tới mấy mét.
Lục Hi vẫy tay chào hỏi về phía Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa miễn cưỡng cười một tiếng, cô gật đầu với Lục Hi.
Mặc dù chắc chắn anh không phải Lục Thiên Hành, nhưng Nhan Phi Hoa vẫn không nhịn được tò mò đi về phía Lục Hi.
Bởi vì cô đã quan sát rất cẩn thận, hai người này quả thật quá giống nhau.
Ngoài trừ tướng mạo khác nhau, bất kể là từ vóc dáng hay thần vận, hai người giống như cùng một khuôn đúc ra, quả thật không tưởng tượng nổi.
Nhan Phi Hoa đi tới trước mặt Lục Hi, cô thành thực nói: “Xin lỗi, vì anh và bạn của tôi rất giống nhau, vì vậy có chút mạo muội qua đây, không làm phiền mọi người chứ?”
Lục Hi cười một tiếng nói: “Đương nhiên không rồi”.
Nhan Phi Hoa vừa nghe giọng nói này liền sợ ngây người.
Ngay cả âm thanh cũng giống nhau như đúc, trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Hi, dường như muốn nhìn thấu anh, quả thật cô nghĩ không thông, ngoại trừ tướng mạo khác nhau, hai người này còn có điểm gì khác nhau đâu.
Đúng lúc đó, Trương Ngọc Kỳ lại kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Nhan Phi Hoa?”
Mặc dù bây giờ hai người Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân vẫn còn đang đóng phim, nhưng tin ngoài lề và áp phích không ngừng truyền ra, mọi người ở Cảng Đài đều biết.
Hai bộ phim hai người tham gia, công ty điện ảnh đều không tiếc vốn ban đầu để tuyên truyền.
Đạo diễn phim điện ảnh chính là đạo diễn đỉnh cao của Cảng Đài, có bảo đảm doanh thu phòng vé.
Phim điện ảnh của hai người bọn họ có thể nói là muôn người mong đợi, phim chưa ra nhưng cả hai đã nổi.
Trương Hồng Kỳ lăn lộn trong giới giải trí này đương nhiên là quen biết Nhan Phi Hoa.
Cô ta kích động nắm hai tay đặt trước ngực và nói: “Cô Nhan Phi Hoa, tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?”
Một câu này cuối cùng đã kéo Nhan Phi Hoa từ trong ngơ ngác đi ra.
“Cô nói gì?”, Nhan Phi Hoa sững sờ nhìn Trương Ngọc Kỳ nói.
Vừa rồi cô quá mê mẩn, chỉ nghe thấy Trương Ngọc Kỳ nói chuyện với cô, nhưng nói cái gì cô cũng không nghe rõ.
Trương Ngọc Kỳ thấy vậy còn tưởng rằng Nhan Phi Hoa không đồng ý, nhất thời liền có hơi sợ sệt, cô ta lẩm bẩm nói: “Tôi muốn chụp chung một bức ảnh với cô, không biết được không”.
Lúc này giọng nói của Trương Ngọc Kỳ nhỏ như muỗi kêu.
Lần này Nhan Phi Hoa đã nghe hiểu, cô cười nói: “Đương nhiên có thể rồi”.
Cô cũng xuất phát từ diễn viên tuyến mười tám, biết rõ người bình thường ngưỡng mộ minh tinh như vậy, có thể chụp chung là một loại vinh hạnh.
Vì vậy bình thường cô cũng không từ chối có người tìm đến mình chụp chung.
Chỉ thấy Nhan Phi Hoa hào phóng đi tới, đứng chung một chỗ với Trương Ngọc Kỳ.
Trương Ngọc Kỳ mặt đầy kích động, cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra đưa cho Lục Hi và nói: “Nhanh, chụp cho chúng tôi mấy tấm”.
Lục Hi lắc đầu cười một tiếng, anh nhận lấy điện thoại di động chụp cho hai người.
Nhan Phi Hoa nhẹ nhàng ôm Trương Ngọc Kỳ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, Trương Ngọc Kỳ kích động đỏ cả mặt, hai tay nắm chặt không nhúc nhích.
Lục Hi chụp liền mấy tấm rồi đưa điện thoại di động cho Trương Ngọc Kỳ.
Trương Ngọc Kỳ cầm điện thoại giống như cầm một bảo bối, mặt đầy hạnh phúc, cô ta cúi người về phía Nhan Phi Hoa nói: “Cảm ơn cô nhiều”.
Nhan Phi Hoa cười nói: “Không có gì, mọi người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy”.
Nói xong, Nhan Phi Hoa mặt đầy cô đơn rời đi.
Sau khi cô đi, Trương Ngọc Kỳ nâng điện thoại di động, cô ta nhìn về phía Lục Hi nói: “Hình như cô ấy có tâm sự gì đó, anh thấy không?”
Lục Hi cười nói: “Nhìn thấy, đại minh tinh cũng có tâm sự, lạ không”.
“Aiz, nếu tôi có số mệnh như bọn họ thì tốt rồi, nếu giống như bọn họ thì tôi đâu có thể có tâm sự chứ, mỗi ngày đều vui vẻ muốn chết”, Trương Ngọc Kỳ vô cùng hâm mộ nói.
Lục Hi cười nói: “Được rồi, tôi dẫn cô đi gặp ông Hoắc, để xem cô có cơ hội như vậy hay không”.
Trương Ngọc Kỳ nghe xong trợn mắt nói: “Con người anh cái gì cũng tốt, tật xấu khoác lác này thật sự phải sửa”.
“Tôi khoác lác từ lúc nào chứ”, Lục Hi dở khóc dở cười nói.
“Vừa rồi anh nói quen biết Thần Hi Quân, thiếu chút nữa bị người ta đánh một trận.
Lại còn nói quen biết Nhan Phi Hoa, người ta tới rồi cũng không nhìn thấy anh và cô ấy quen nhau.
Bây giờ lại nói dẫn tôi đi gặp ông Hoắc.
Đoán chắc ông Hoắc kia cũng không quen anh đâu”, Trương Ngọc Kỳ bất mãn nói..