Cho nên, Đoàn Tinh Tinh ở nhà cũng vô cùng kiêu căng ngạo mạn, thái độ dành cho cô ta cũng chẳng mấy dễ chịu.
Bố mẹ chồng đương nhiên cũng vô cùng yêu chiều hai vợ chồng anh cả.
Thật ra nhìn hai vợ chồng nhà cô ta có vẻ nghiêm túc ngăn nắp nhưng lại thường xuyên bị khinh bỉ, chỉ là những điều này cô ta cũng không thể kể ra ngoài được.
Mà lúc này, ở bên ngoài quầy bar có một người phụ nữ mỹ miều nhìn khoảng 30 tuổi, cô ta nhìn người đàn ông ục ịch bên cạnh mình, không vui nói.
“Trường Quân, em dâu kỳ cục quá đi mất.
Họp lớp với bạn mà cũng chọn phòng riêng lớn nhất.
Trong khi phòng này chúng ta dùng để mời lãnh đạo trên thị trấn ăn cơm đấy, nhỡ đâu các lãnh đạo cần dùng đến thì phải làm sao bây giờ?"
Vương Trường Quân lắc đầu, nói: “Nào có chuyện gì trùng hợp như vậy chứ, mà em dâu cũng mãi mới dùng đến một lần, cứ để cho người ta dùng đi".
Đoàn Tinh Tinh trừng mắt nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Lục Hi mới tới nơi, hỏi đường đi vào phòng vip.
Người phục vụ đẩy cửa ra, Lục Hi liền thấy những gương mặt quen thuộc kia.
Lục Hi cười, nói: “Các bạn cũ của tôi, đã lâu không gặp, tôi nhớ các cậu lắm đấy".
“Lục Hi, mấy năm nay cậu đi đâu vậy".
“Nghe nói cậu làm công ở nước ngoài, chắc kiếm được không ít tiền hả".
“Có phải là đi làm vệ sĩ riêng không, chúng tôi nhớ là cậu đánh nhau giỏi lắm mà".
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi làm cho Lục Hi nhất thời hơi bối rối.
Trả lời cho qua mãi mới xong, Lục Hi ngồi xuống, nhìn thấy đối diện mình là Tân Mỹ Dục, Lục Hi xấu hổ không thôi.
Hồi cấp hai, Lục Hi cũng thuộc dạng nghịch ngợm, lại còn biết võ, cho nên được xưng là tiểu bá vương trong trường.
Mà Tân Mỹ Dục lại là bạn cùng bàn của anh.
Khi ấy, Lục Hi và hai người bạn thân khác đã đùa dai với Tân Mỹ Dục không ít lần, mấy trò chơi khăm ác ý đều được Lục Hi "áp dụng" vào Tân Mỹ Dục.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi người đều đã trưởng thành, có công ăn việc làm, cho nên nhớ đến những việc này làm Lục Hi hơi chút lúng túng.
Nhưng Tân Mỹ Dục có vẻ rất hào phóng, nhìn Lục Hi cười nói: “Tiểu bá vương, hoan nghênh cậu".
Lục Hi xấu hổ cười nói: “Xin lỗi nhé, ngày xưa còn trẻ con nên nghịch dại nhiều".
“Không sao đâu, khi đó mọi người đều còn nhỏ, chơi đùa một chút là chuyện thường, hiện tại cậu đang làm gì rồi?”, Tân Mỹ Dục đổi chủ đề.
Lục Hi vội vàng nói: “Mở tiệm tạp hoá ở Tây Kinh".
“Cũng khá tốt, làm ông chủ thì tự do tự tại hơn", Tân Mỹ Dục gật đầu nói.
Trong lúc mọi người nói chuyện phiếm, không ngừng có bạn học đi vào, tạo thành đề tài nói chuyện mới.
Tình bạn học mấy năm, đã lâu không gặp, mọi người đều nói mãi không hết chuyện.
Nói đến những chuyện nghịch ngợm ngày xưa, cả phòng vang lên tiếng cười.
Hơn một tiếng sau, có 36 người tới, cũng gần như đông đủ.
Thiệu Thanh và Tân Mỹ Dục gọi người cho đồ ăn lên.
Mà Lục Hi thì ngồi cùng hai người bạn thân là Mục Trung Hoa cùng Trình Học Phong, nói chuyện đến nỗi nước miếng văng khắp nơi.
Rượu và thức ăn được đưa lên đầy đủ thì có một người đàn ông béo lùn đi tới, Tân Mỹ Dục nhìn thấy thì vội vàng đứng lên giới thiệu nói: “Các bạn, đây là chồng của tôi - Vương Nhất Minh, mọi người cùng làm quen nhé".
Nói xong, Tân Mỹ Dục giới thiệu từng người cho Vương Nhất Minh.
Tuy rằng Lục Hi cũng không thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nhìn Tân Mỹ Dục đứng chung một chỗ với người béo lùn như Vương Nhất Minh, trong lòng vẫn không khỏi cảm thán.
Nhưng đó là quyền lựa chọn và mục tiêu theo đuổi của mỗi người.
Có người theo đuổi tình yêu thuần khiết, có người theo đuổi danh lợi, có người theo đuổi tiền tài...!
Với tư cách người ngoài cuộc, có lẽ ngoài anh ra cũng sẽ có những bạn học nam khác đều ít nhiều thấy tiếc cho Tân Mỹ Dục, nhưng Lục Hi cũng không thể nói Tân Mỹ Dục chọn không đúng.
Ít nhất có thể thấy gương mặt Tân Mỹ Dục đang tràn đầy hạnh phúc cùng kiêu ngạo, có thể thấy đây mới là mục tiêu về hôn nhân và cuộc sống mà cô ta theo đuổi.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt hâm mộ của những bạn học nữ khác, Lục Hi cũng không khó đoán được, thật ra lựa chọn của Tân Mỹ Dục cũng là lựa chọn của tuyệt đại đa số phụ nữ.
So với tình yêu lãng mạn, đàn ông đẹp trai, phụ nữ càng muốn chọn một cuộc sống an ổn và giàu có hơn.
Rốt cuộc tình yêu và sự đẹp trai cũng không thể lấy ra làm cơm ăn, mà hôn nhân lại là chuyện cả đời.
Từ điểm này, có thể nói phụ nữ rất thực tế, hoặc nói cách khác là lý trí.
Đương nhiên đây là mỗi người mỗi ý, cũng là lựa chọn của mỗi cá nhân.
Cho nên, Lục Hi chỉ cảm thán trong lòng chứ không ngấm ngầm nói xấu hay khinh thường Tân Mỹ Dục.
Bất kể Tân Mỹ Dục lựa chọn như thế nào, bất kể cô ta giàu có hay bần hàn, chỉ cần cô ta còn để trong lòng tình cảm bạn học kia thì đó chính là bạn học của anh.
Tình cảm học trò vẫn luôn thuần khiết như vậy.
Sau khi giới thiệu xong, Vương Nhất Minh nâng rượu lên nói: “Hoan nghênh mọi người đến khách sạn Thịnh Vượng, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn uống thoải mái nhé".
Lục Hi cùng nhóm bạn học cũng nâng rượu lên, ai không uống được thì cầm nước ngọt.
Lúc này, Thiệu Thanh cũng nói: “Các bạn học, khó khăn lắm mới tụ tập được với nhau, phải ăn uống thật thoả thích nhé".
“Không say không về".
“Tình bạn vạn tuế".
“Hữu nghị trường tồn".
Các bạn học mỉm cười, hô khẩu hiệu, sau đó cụng ly.
“Sao mà ồn ào thế chứ, Nhất Minh, đây là bạn của con à?"
Các bạn học đang cười đùa, bỗng nhiên có một thanh âm không vui vang lên ngoài cửa.
Nghe thấy âm thanh này, cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh, nhóm bạn học quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đám người xuất hiện ở ngoài cửa không biết từ bao giờ.
Ở giữa là một quý phu nhân khoảng hơn 50 tuổi, ăn mặc quý phái, trang điểm kiểu sang trọng, và cũng là người nói câu vừa rồi.
Vừa thấy người này xuất hiện, Tân Mỹ Dục đang vui vẻ bỗng nhiên hơi tái mặt, trong mắt loé lên một chút sợ hãi.
Vương Nhất Minh thì đã kéo tay Tân Mỹ Dục lên đón, cười nói: “Mẹ, anh trai, chị dâu, mọi người cũng đến ạ"..