Chương 377
Con rết ngẩng cao đầu, ngoác miệng tiếp tục tỏ vẻ khiêu khích.
Lục Hi nhìn nó, giễu cợt nói: “Cầm thú, đừng tưởng mình biết một chút thủ đoạn thì liền trở thành thiên hạ vô địch, mày nghĩ mình có thể ăn thịt tao sao?”
Vừa nói xong, Lục Hi đột nhiên vươn tay ra, ngưng tụ trong lòng bàn tay một ngọn thương lửa.
Lục Hi giơ ngọn thương lên cao, ngọn lửa trên ngọn thương càng lúc càng bùng cháy, ngưng tụ một nguồn năng lượng đáng sợ.
Con rết cảm nhận rõ ràng được sự nguy hiểm, cơ thể của nó mãnh liệt co rút lại.
Ngọn lửa phía trên trường thương của Lục Hi càng lúc càng bùng lên dữ dội, Lục Hi quát lớn một tiếng: “Thử ăn tao xem!”
Ngọn thương rời khỏi tay anh và phóng thẳng về phía con rết.
Ngọn thương xé gió bay tới giống như thiên thạch rơi xuống trái đất, nhắm thẳng vào con rết khổng lồ.
Theo bản năng, con rết liền muốn né tránh nhưng nó kinh hoàng phát hiện ra rằng ngọn thương này dường như đã khóa chặt lấy nó khiến cho nó không có cách nào để né tránh.
Con rết phát ra một tiếng kêu chói tai, nó hít một hơi thật sâu rồi lại mở lớn miệng phun ra.
Từ trong miệng của nó có một quả cầu cương khí đường kính khoảng một thước phóng ra đối chọi lại ngọn thương lửa của Lục Hi.
Sau khi phun ra quả cầu cương khí thì con rết cũng xụi lơ, hiển nhiên là nó đã kiệt sức.
“Ầm!”
Trường thương và quả cầu cương khí va chạm tạo ra một tiếng nổ lớn, quả cầu cương khí vỡ ra nhưng ngọn thương thì vẫn không suy suyễn, nó xuyên thẳng qua quả cầu cương khí đâm vào bụng con rết, mang theo con rết bay ra ngoài rồi cắm nó thẳng vào vách đá đằng sau.
Con rết không ngừng phát ra những tiếng kêu chói tai, vặn vẹo thân hình muốn thoát ra.
Tuy nhiên ngọn thương lửa của Lục Hi không hề bị ảnh hưởng, vẫn gắn chặt nó lên vách đá.
Ngọn lửa trên trường thương không ngừng thiêu đốt, một lát sau con rết cũng ngừng la hét vùng vẫy, toàn thân mềm nhũn ra.
Lúc này Lục Hi phất tay, ngọn thương lửa bay ngược trở về hóa thành ngọn lửa ẩn vào trong cơ thể của anh, còn con rết thì cũng ầm ầm ngã xuống đất không dậy nổi.
Đám người Vương Trạch Nham đều dùng ánh mắt khϊếp sợ cùng ngơ ngẩn nhìn Lục Hi như đang nhìn thấy một vị chiến thần vừa hiện thân.
Thần thông của Lục Hi quá kinh thiên động địa, bọn họ chưng từng thấy qua người nào lợi hại đến như vậy cho nên ngay lập tức tôn Lục Hi lên làm thần trong lòng mình.
Lục Hi chậm rãi đi tới chỗ Miêu Ác đang sững sờ, nét mặt không chút thay đổi nói: “Cổ thần của ông xem ra không lợi hại lắm, ông còn có thủ đoạn nào khác không?”
“Mày, mày, không thể như thế được!”
Miêu Ác kinh hoàng nói, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được. Làm sao cổ thần của ông ta có thể bị một người phàm gϊếŧ chết? Tuyệt đối không thể có khả năng này, cho đến tận bây giờ ông ta cũng không thể tin đây là sự thật.
Lục Hi lạnh lùng cười nói.
“Không có gì là không thể, đúng là một đám ngu dốt. Nó chỉ là một con rết tu luyện thành tinh mà các người cũng có thể tôn làm cổ thần. Nếu đã không còn thủ đoạn gì nữa thì ông nên đi chết đi!”