TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 388

Chương 388

Còn chưa chờ anh ta nghĩa nhiều, trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Dương Quân.

“Xích Thủy, cái tên khốn kiếp này, anh không muốn sống nữa hả, lại còn dám trêu chọc giáo quan Lục?”

Giáo quan Lục?

Nghe thấy câu này, trong lòng Xích Thủy lại kinh hãi một lần nữa.

Chẳng lẽ Lục Hi này chính là giáo quan của Viêm Long sao?

Lần này Xích Thủy hoàn toàn hoảng sợ, chỉ nghe thấy anh ta thận trọng nói: “Đội trưởng Dương, giáo quan mà anh nói tên là Lục Hi?”

“Mẹ nó chứ, tên của giáo quan Lục để cho anh có thể gọi à? Mẹ kiếp, ông đây nói cho anh biết, mặc kệ anh đã làm gì, lập tức xin giáo quan Lục tha thứ và chịu trách nhiệm đi. Đừng nhắc vào Viêm Long nữa, ông đây cho anh đi nuôi lợn ngay”.

Xích Thủy nghe xong, sắc mặt liền trắng nhợt.

Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Lục Hi lại có thể là giáo quan của Viêm Long.

Viêm Long là nơi nào chứ? Đó là nơi cao nhất trong số tất cả quân đội ở Hoa Hạ, trực thuộc quân đội chỉ huy, một đội nhỏ chưa tới trăm người, nhưng là đơn vị thuộc cấp quân đội.

Vào giây tiếp theo, thân thể mềm mại ấm áp của cô gái đó lao vào trong lòng Lâm Hàn, khiến anh có thể gửi thấy cả mùi thơm trên người cô ta.

“Cô không sao chứ?”, Lâm Hàn giữ vững thân thể của cô gái, lo lắng hỏi.

“Thả tôi ra! Làm bẩn quần áo tôi rồi, anh có đền được không!”

Cô gái giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng la hét, đầy sự phẫn nộ, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Hàn.

“Thả thì thả, la hét cái gì?”

Lâm Hàn nhíu mày, lòng tốt của anh lại bị đối xử như vậy khiến anh rất khó chịu.

Sau đó, Lâm Hàn buông tay ra.

“A!”

Anh đột nhiên buông tay khiến cô gái hét lên một tiếng rồi ngã sõng xoài ra đất.

May mà cô ta phản ứng kịp, hai tay chống lên mặt đất nếu không sẽ ngã bị thương.

“Khốn nạn, anh có phải đàn ông không, đối xử với con gái như thế sao!”

Cô gái tức giận, hét lên: “Phép lịch sự tối thiểu cũng không biết!”

“Cũng đúng, cái dạng nghèo hèn như anh còn không nuôi nổi thân mình thì lấy đâu ra phép lịch sự!”

“Có khi còn chưa bao giờ được cầm tay con gái!”

Cô ta vẫn đang nói nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn một cái, Lâm Hàn đã quay đầu đi xa rồi.

“Có lòng tốt lại thành lòng lang dạ sói, sớm biết thế thì không đỡ cô ta còn hơn ”.

Lâm Hàn có chút buồn bực, vừa hay gặp một người phục vụ đi tới, Lâm Hàn vội bước lên trước để hỏi vị trí phòng Ngoạ Long.

Người phục vụ đó có chút bất ngờ nhìn từ trên xuống dưới cách ăn mặc của Lâm Hàn, cuối cùng mới nói cho anh biết vị trí của phòng Ngoạ Long.

Lúc này, trong phòng Ngoạ Long của nhà hàng Thuý Hồ.

Đọc truyện chữ Full