Chương 509
Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi đi tới bên cạnh Julien.
Những lính đánh thuê kia phân tán có thể hơi khó gϊếŧ chúng, sẽ khiến chúng có cơ hội nổ súng với đám người Thạch Kế Đông, nhưng tập trung một chỗ rồi gϊếŧ sạch bọn chúng chỉ là chuyện trong vài phút.
Triệu Hoàng nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng lắc đầu đáp: “Không quen, nhưng không sao, chỉ cần biết được hắn là ai là dễ giải quyết rồi”.
Vừa nói trên mặt Triệu Hoàng vừa lộ ra vẻ hung tợn, địa vị của Lục Hi trong lòng hắn ta vô cùng tôn quý, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm đến Lục Hi.
Vương Dương Minh lúc này mới nhìn lướt qua tờ giấy, đột nhiên sững sờ, sau đó vô cùng ngượng ngùng nói.
“Cậu Lục, người này trước đây từng là đệ tử ngoại môn của chúng tôi, trước đó có đi theo người trong tộc tôi học qua vài năm quyền cước, không ngờ lại dám làm ra loại chuyện này, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ mà”.
Lục Hi mỉm cười: “Nhận ra là tốt rồi, người quen vẫn dễ xử lý hơn, chúng ta đi gặp vị trại chủ này xem anh ta đã làm gì với tài xế của tôi rồi”.
“Cậu Lục yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc tên Kỳ Lai này, gia tộc của hắn ở một trấn nhỏ cách đây không xa, chúng ta đi thôi”, Vương Dương Minh vội vã nói.
Lục Hi gật đầu, sau đó dặn dò Hạ Nguyên Phi và những người khác đợi tại chỗ, anh và mấy người Vương Dương Minh lên xe đi thẳng về phía thị trấn nơi Kỳ Lai đang ở.
Lúc này tại trấn nhỏ A Sách, Kỳ Lai đang ngồi trong nhà sàn uống rượu ăn thịt với vài tên thuộc hạ của mình.
Cách đó không xa, hai lái xe bị trói ngược hai tay, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Kỳ Lai chính là trại chủ của một số thị trấn phụ cận, mặc dù nói đã không còn nắm trong tay thực quyền nhưng gia tộc hắn người đông thế mạnh nên rất có tiếng tăm tại khu vực này.
Cộng thêm mấy năm trước hắn đã chuẩn bị một khoản tiền tài kếch sù trà trộn vào nhà họ Vương, từ đó trở thành đệ tử ngoại môn rồi học vài năm công phu, sau khi trở lại liền không còn ai dám khiêu khích tới nữa, chính thức thăng cấp thành sự tồn tại nói một không nói hai tại đây.
Nơi đây tương đối hẻo lánh, trời cao hoàng đế xa, Kỳ Lai mặc sức làm mưa làm gió xưng bá một phương, không biết có bao nhiêu thoải mái.
Hai tài xế này được phát hiện khi hắn đi ngang qua, trải qua dò hỏi biết được người trên xe đã tiến vào núi để khảo cổ, Kỳ Lai lập tức bắt giữ hai người họ.
Hắn xem mọi thứ xung quanh đây đều là tài sản của mình, dám hoạt động trên địa bàn của hắn, vậy phải nộp chút phí qua đường mới được.
Hắn bưng lên bát rượu, mắt say lờ đờ, cùng thuộc hạ uống cạn một bát.
Bây giờ hắn chỉ đợi nhóm người kia ngoan ngoãn đến rồi hung hăng tàn sát một trận, nơi đây thế nhưng là địa bàn của bản thân, hắn mới là người có quyền ra quyết định.
Nghĩ đến lại sắp có một khoản tiền không nhỏ rơi vào túi, trong lòng Kỳ Lai vui vẻ tới nở hoa không nhịn được lại nâng bát uống cạn.
Đúng lúc này chỉ thấy một tên thuộc hạ hoảng hốt chạy xộc vào, lớn tiếng nói: “Trại chủ, không hay rồi, có một nhóm người đang đi về hướng chúng ta, xem chừng không có ý tốt”.
Nghe vậy Kỳ Lai liền thẳng tay ném bát rượu xuống đất vỡ tan: “Mẹ nó, kẻ nào dám tìm ông đây gây chuyện tại địa bàn của ông, tập hợp mọi người lại, ông đây ngược lại muốn xem xem kẻ nào bạo gan như vậy”.