Chương 522
Nhìn thấy dãy số đó, lập tức Hoắc Hướng Anh mặt đầy kích động, ông ta nghe điện thoại một cách cung kích.
Quản gia thấy biểu hiện của chủ nhân như vậy thì kinh ngạc.
Phải biết rằng ở bên Cảng Đài này bất kể hai bên hắc bạch không ai có thể khiến chủ nhân cung kính như vậy, dù là đặc khu trưởng nhìn thấy chủ nhân cũng phải nhún nhường ba phần.
Chẳng những ông ta có sự nghiệp lớn, mà vai vế cũng càng cao trong giới giang hồ ở Cảng Đài. Bây giờ có một vài lão đại nhìn thấy ông ta đều phải gọi một tiếng ông chú.
Nhưng hôm nay, với thân phận của chủ nhân tôn quý như thế, đối với người ở đầu dây bên kia cũng phải kính nể, quản gia không thể tưởng tượng được người ở đầu dây bên kia là ai?
“Chào ông Hoắc, bây giờ tôi đang ở Cảng Đài, nếu ông có thời gian thì đến đây một chuyện. Tôi có chuyện phải làm phiền dân bản xứ ông rồi”, Lục Hi nói.
“Cậu khách khí quá, có chuyện gì cậu cứ dặn dò, bây giờ tôi tới đây”, Hoắc Hướng Anh nghe thấy Lục Hi đang ở nơi này, ông ta không khỏi kích động nói.
Còn hai tay súng bắn tỉa dù lợi hại, nhưng dưới binh khí của anh cũng một phát toi mạng.
Bây giờ tất cả các uy hϊếp đã được giải trừ, Lục Hi bình tĩnh nhìn Julien, anh chậm rãi nói: “Mẹ kiếp, đồ của Hoa Hạ là thứ các người có thể tùy tiện cầm?”
Julien đã cực kỳ sợ hãi, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng mình tiêu tốn cả đống tiền và chuẩn bị kỹ càng như vậy mà còn thất bại.
Đặc biệt là cái tên Lục Hi này, để anh nhìn thấy bí mật quốc gia phương tây này giấu giếm, hóa ra câu nói cấm địa của lính đánh thuê Hoa Hạ không chỉ là tùy tiện nói ra.
“Cậu ơi, là tôi sai, xin cậu tha thứ cho tôi, cậu nhất định sẽ nhận được tình hữu nghị trọn đời của gia tộc Jeffrey, xin cậu hãy tin tôi”, Julien đã mất hết tất cả võ lực, cuối cùng không còn cách nào giữ được dáng vẻ tao nhã nữa, ông ta kinh hãi cầu xin Lục Hi tha thứ.
Gia tộc Jeffrey cũng là dòng dõi quý tộc lâu đời ở Anh, tình hình bên trong thâm hậu, ông ta tin nhất định Lục Hi sẽ cân nhắc.
Nhưng Lục Hi chỉ cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Gia tộc Jeffrey chó má gì chứ, ông tưởng rằng ông đây sẽ sợ sao? Chọc vào một sợi tóc của ông đây thì tôi liền chạy tới Anh, nhổ tận gốc không chừa một mống cái gia tộc Jeffrey chó má này”.
Nhìn Lục Hi đáp trả hung hãn như vậy, lập tức Julien lòng đau như chết, ông ta biết rằng gia tộc của mình cũng không thể mang lại được gì, vì vậy ông ta lại nói.
“Thưa cậu, có yêu cầu gì cậu cứ nói, tôi nhất định sẽ làm được. Từ nay về sau tôi tuyệt đối không bước chân vào Hoa Hạ nửa bước, xin cậu tha thứ cho tôi, cho dù tôi trở thành một tên hầu hèn mọn của cậu, tôi cũng không oán hận một câu”.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Julien, sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh nói: “Ông đây thiếu con chó như ông à? Dám can đảm bước vào Hoa Hạ thì phải chịu chôn vùi ở chỗ này chứ, nếu không thì mấy ông còn tưởng rằng Hoa Hạ của tôi không có ai”.
Julien nghe xong, nhất thời không biết như nào mới phải.
Với vẻ hung hãn của Lục Hi, e rằng gϊếŧ ông ta giống như nghiền chết một con kiến vậy. Julien không muốn chết, nhưng quả thật ông ta không nghĩ ra được cách gì có thể cứu mình.
Lúc này, Vương Kiến mặt càng kinh hãi, hắn ta run lẩy bẩy rúc sau lưng đám người Julien.
Vốn dĩ tưởng rằng hạnh phúc chỉ cách một bước xa, ai mà biết được trong nháy mắt hắn ta liền lọt xuống vực sâu vạn trượng.
Bây giờ hắn ta đã mất đi tất cả chỗ dựa, hắn ta phải đối mặt thế nào với thầy giáo cùng với lửa giận của Hạ Huyên Huyên?