Chương 580
Trong lòng Vân Thắng Quốc đã tràn đầy sự cảm kích đối với Lục Hi.
Lục Hi chẳng những cứu mạng ông ta mà còn trao tặng công lao đầu rồng to lớn cho ông ta, sau này còn đưa tới rất nhiều văn vật quý giá cho viện bảo tàng, tất cả đều do Lục Hi làm.
Lần trước đi Thượng Kinh, mấy ông lớn đều rất tán thưởng ông ta, cũng tôn vinh ông ta là tuổi trẻ sức khỏe, làm việc giỏi giang, cổ vũ ông ta tiếp tục cố gắng.
Vân Thắng Quốc nghe vào đúng là như mật rót vào tai.
Tiếp tục cố gắng, hiện tại ông ta đã là quan chức biên phòng, nếu cố gắng hơn nữa thì sẽ được vào trung ương, mà như vậy thì không thể thiếu công lao của Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi cười nói: “Gọi ông đến thì chắc ông cũng đoán được, tôi có một người bạn làm tiếp viên ở đây, phải chịu sự đối xử bất công. Hình như đối phương là một cán bộ của Tây Kinh thì phải, tôi thấy bất bình nên chỉ đành gọi ông tới”.
Vân Thắng Quốc nghe vậy thì lập tức nói: “Cậu Lục, cậu yên tâm, chuyện này về công hay tư thì tôi đều phải ra mặt. Nếu là cán bộ ỷ thế hϊếp người, tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha”.
Lục Hi gật đầu nói: “Đi thôi, bạn tôi bị đưa tới đồn cảnh sát rồi, chúng ta tới đó xem sao”.
Vân Thắng Quốc lập tức gật đầu, đoàn người đi ra đồn công an sân bay.
Lúc này, trong phòng thẩm vấn, vợ chồng Trâu Lệ Hồng và Đỗ Phái Nhiên cùng tổng đốc Nam Sơn là Hằng Bằng Trình, tổng giám đốc sân bay Nam Sơn Cao Kiến Dân đang ngồi ở một bên, tận mắt nhìn Từ Xuyên thẩm vấn Ngư Bạch.
Mà Trâu Lệ Hồng thì luôn nở nụ cười đắc thắng, ngẩng cao đầu nhìn Ngư Bạch.
Lúc này Ngư Bạch vừa oán giận lại oan ức, nhưng cô ta chỉ mạnh mẽ ngồi thẳng trên ghế, không để lộ cảm xúc.
Đám người này muốn thấy cô ta khóc rống xin tha, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không làm vậy. Con người ai cũng có tôn nghiêm của mình. Khi tôn nghiêm bị chà đạp thì có người sẽ lựa chọn thỏa hiệp, nhưng Ngư Bạch thì chọn phản kích.
Mặc dù sự phản kích của cô ta trông rất nực cười trong mắt Trâu Lệ Hồng.
Lúc này, chỉ nghe thấy Từ Xuyên đanh giọng hỏi: “Ngư Bạch, cô vẫn không thừa nhận, cô sỉ nhục vợ chồng Trâu Lệ Hồng và tấn công bọn họ?”
Ngư Bạch ưỡn thẳng lưng, nuốt nước mắt vào trong, mạnh mẽ nói.
“Tôi sẽ không thừa nhận chuyện mình không làm. Các người đổi trắng thay đen, tôi nhất định sẽ tố cáo lên cơ quan có thẩm quyền”.
Từ Xuyên nghe vậy thì chỉ thấy phát cáu vì sự thiếu thức thời của Ngư Bạch, con vịt chết đến nơi mà còn cứng miệng này làm hắn ta không biết giải quyết thế nào.
Bao nhiêu lãnh đạo đang nhìn vào, nếu hắn ta không thể khiến Ngư Bạch chịu thua thì vị trí đồn trưởng của hắn ta cũng gặp nguy hiểm.
Trâu Lệ Hồng nghe được câu nói của Ngư Bạch, lập tức bùng nổ.
Bà ta chỉ vào Ngư Bạch và nói: “Các người nhìn đi, thế mà còn dám uy hϊếp chúng ta, đúng là vô pháp vô thiên. Hôm nay nếu các người không thể cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi với các người không xong đâu!”
Cao Kiến Dân nghe thấy mà đau đầu vô cùng.
Trâu Lệ Hồng không chịu buông tha, Ngư Bạch lại vô cùng cứng đầu, khiến người làm lãnh đạo là ông ta hết sức rầu rĩ.
Hết cách rồi, Cao Kiến Dân đành đưa mắt ra hiệu cho Từ Xuyên.