Chương 651
Phải nói rằng nâng một người lên làm ông trùm thành phố Tây Kinh cũng không phải việc khó gì, chỉ cần hắn ta có bản lĩnh lấy ra thứ đồ ngang hàng để trao đổi.
Ghê gớm gì đâu, anh chỉ cần làm một cuộc trao đổi với lão Vương trong quân đội kia, anh tin rằng bất kỳ thứ đồ mình đưa ra cũng đều quan trong hơn vị trí ông trùm Thượng Kinh.
Nhưng cái tên Diệp Trạch Vinh vừa nhìn liền biết là con nhà giàu, đừng nói hắn ta không có đồ để trao đổi, ngay cả có Lục Hi cũng sẽ không đồng ý đẩy hắn ta lên vị trí đó đâu. Để hắn ta lên thì khác nào sâu dân mọt nước.
Nhìn thấy Lục Hi không nói lời nào, Diệp Trạch Vinh cười nói: “Sao hả, bị tôi nói trúng nỗi lòng nên không dám nói tiếp?”
“Chỉ là chẳng thèm để ý đến anh mà thôi, không có việc gì thì cút đi cho ông”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Diệp Trạch Vinh nghe xong liền giận dữ, hắn ta nghiêng người về trước, mang theo tư thế uy hϊếp, hắn ta lạnh lùng nói: “Thẹn quá thành giận? Cậu đây không nhìn nổi nhất là thứ giang hồ lừa bịp mua danh trục lợi chúng mày”.
Nói xong, hắn ta vỗ tay, bên ngoài có hai tên đàn ông vạm vỡ đi vào, họ đứng sau lưng Diệp Trạch Vinh, hắn ta lại nói.
“Bố tao cả đời hành nghề chữa bệnh cứu người, vậy mà bị mấy tên giang hồ bịp bợm chúng mày lợi dụng lừa gạt, hôm nay ông đây sẽ đập tiệm của mày, đánh gãy chân mày. Xem về sau mày còn dám gạt người nữa không”.
Hóa ra Diệp Trạch Vinh ở Thượng Kinh mới quen biết được người đẹp này, hắn ta muốn dẫn cô ta ra ngoài khoe khoang chút.
Ngay sau đó hắn ta dẫn người đẹp cùng hai người hộ vệ, lái xe chu du cả nước, phóng khoáng khắp nơi.
Sau khi đi đến Tây Kinh, hắn ta liền đi thăm hỏi Vân Thắng Quốc, bởi vì bố hắn ta từng nói qua mình đã chữa khỏi bệnh ung thư của Vân Thắng Quốc này.
Diệp Trạch Vinh nghĩ, bố có ơn cứu mạng với Vân Thắng Quốc, dẫn người đẹp đến thăm ông ta, vừa hay khoe khoang mức độ giao thiệp rộng rãi của mình.
Ai ngờ sau đó mặc dù Vân Thắng Quốc tiếp đãi hắn ta, nhưng trong ý tứ lại nói bệnh của ông ta không phải bố hắn ta chữa khỏi, mà là do một người họ Lục.
Trong lòng Diệp Trạch Vinh liền không vui, sau khi tạm biệt Vân Thắng Quốc, hắn ta hỏi thăm một hồi thì biết được sự tồn tại của người tên Lục Hi và biết tiệm tạp hóa này.
Khi biết Lục Hi làm gì, hắn ta đã nhận định anh là một tên lừa đảo, bố
mình đã chữa khỏi cho Vân Thắng Quốc, còn tên lừa đảo này không biết đã sử dụng thủ đoạn gì mê hoặc vị bí thư này, khiến ông ta ngộ nhận cho rằng bệnh của mình do tên lừa đảo này chữa khỏi.
Hôm nay, hắn ta đặc biệt tìm đến gây sự và vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo này, nhân tiện đòi lại thể diện của mình và bố.
Lúc này, Diệp Trạch Vinh vung tay lên và nói: “Chặt đứt chân hắn ta, đồng thời phá hủy tiệm tạp hóa này đi”.
“Rõ”.
Hai vệ sĩ đáp lại một tiếng, chuẩn bị ra tay.
Sắc mặt Lục Hi trầm xuống, anh đang muốn nổi giận thì bên ngoài cửa có người tới.
Chỉ thấy là một ông lão tóc bạc trắng đầu, tay xách một chiếc rương gỗ, ông ta nhấc chân đi vào, đồng thời hỏi: “Cậu Lục có ở đây không?”
Lục Hi thấy vậy liền đáp: “Chuyện gì?”
“Tôi tới gϊếŧ người”, ông lão cười nói.