Chương 664
Chu Tiên Hiền lúc này đang hoảng sợ tột độ, phảng phất như nhìn thấy một thứ còn đáng sợ và khủng bố hơn cả sinh vật dung nham.
Mà gương mặt vốn đang khỏe mạnh của ông ta lúc này đã đầy rẫy nếp nhăn.
Lục Hi cất trường đao, lãnh đạm cười nói: “Sao thế, hết chịu nổi rồi à?”
Mà nội tâm Chu Tiên Hiền đã hoảng loạn hơn cả bề ngoài của ông ta. Lục Thiên Hành này quá mức biếи ŧɦái, thủ đoạn quá kinh khủng.
Cứ tiếp tục như vậy, còn chưa chờ được Lục Thiên Hành bị ăn thịt thì ông ta đã phải chết vì già trước rồi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Chu Tiên Hiền đã thấy mình già thêm mười tuổi, không dám tiếp tục,
Mà đám người nhà họ Liễu lúc này cũng thở ra một hơi, cảm thấy đỡ hơn một chút. Bọn họ thà đối mặt với Lục Hi còn hơn là nhìn đám sinh vật khủng bố khi nãy.
Bọn họ biết, nếu Lục Hi không ngăn cản những sinh vật dung nham đó thì bọn họ e là cũng sẽ trở thành đồ ăn của chúng. Còn đối mặt với Lục Hi, tuy có ác độc nhưng cũng là đồng loại, đám sinh vật dung nham kia khủng bố hơn nhiều.
Gương mặt Lục Hi cũng đang nở nụ cười lười biếng, đứng khoanh tay, lẳng lặng nhìn Chu Tiên Hiền.
Lúc này, Chu Tiên Hiền đã sử dụng hết thủ đoạn, ông ta biết mình không phải là đối thủ của Lục Hi.
Ông ta ngây người trong chốc lát rồi cây sáo trong tay leng keng rơi xuống đất.
Còn ông ta thì quỳ xuống một tiếng “bụp”.
Chỉ nghe Chu Tiên Hiền nói: “Là tôi có mắt không tròng, lại dám mưu toan động thủ với một vị tiên sư như cậu, tôi thật sự là tự đại đến cực điểm, tiên sư muốn sát muốn xẻo thì tùy, tôi không dám nói một câu oán hận“.
Chu Tiên Hiền nói, cả người cúi rạp xuống đất, hoàn toàn bái phục.
Lục Hi nhìn ông ta, cũng không để ý mà nhìn về phía Liễu Bồi Nhiên.
Lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cũng quỳ xuống, nói với Lục Hi.
”Cậu Lục, tất cả là chuyện do một mình Liễu Bồi Nhiên tôi gây ra, chỉ mong cậu buông tha cho những thành viên còn lại của nhà họ Liễu, Liễu Bồi Nhiên tôi thì tuỳ ý cậu xâu xé“.
Nói xong, Liễu Bồi Nhiên cũng cúi đầu bái lạy.
Lúc này, đám người nhà họ Liễu đều có một loại cảm giác vô cùng tuyệt vọng, ở trước mặt một người mạnh mẽ như Lục Hi, bọn họ lần đầu tiên thấy bản thân nhỏ bé cùng vô lực cỡ nào. Gia tộc số một Cam Túc bây giờ đã không còn khí thế như xưa nữa.
Mà lúc này, chỉ thấy cháu gái Liễu Tư Vũ của Liễu Bồi Nhiên khóc lóc đi qua bên cạnh ông ta, ôm người ông đang quỳ rạp xuống đất, khóc rống không ngừng.
Tất cả thành viên nhà họ Liễu đều đang tỏ vẻ bi thương, nhưng trước thần uy của Lục Hi thì không có bất kỳ ai dám lên tiếng.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi chậm rãi nói: “Ông muốn lấy tính mạng của tôi, tôi dĩ nhiên sẽ không để ông sống. Nhưng vì sao tôi phải buông tha các người chứ, chẳng lẽ chờ bọn họ sau này đến tìm tôi gây rối à”.
Nghe câu này của Lục Hi, nhà họ Liễu đều tái mặt.
Lấy năng lực mà Lục Hi bày ra, muốn gϊếŧ sạch bọn họ cũng chỉ là chuyện trong vòng một giây, nếu anh thật sự động thủ, sẽ không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Mà lúc này, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên ngẩng đầu, kiên quyết nói: “Cậu Lục, chỉ cần cậu tha mạng cho nhà họ Liễu, từ nay về sau, nhà họ Liễu sẽ luôn chó săn trung thành của cậu, tất cả của nhà họ Liễu sẽ đều là của cậu, chỉ cần cậu có lệnh thì nhà họ Liễu chúng tôi sẽ lập tức nghe theo”.
“Làm sao để tôi tin tưởng lời ông nói?”, Lục Hi không lộ cảm xúc, nói.