Chương 689
An Trung cũng lộ vẻ mặt đắc ý, gã mới 43 tuổi mà đã là tiên thiên đỉnh phong, thuộc dạng thiên tài võ đạo hiếm có trong gia tộc, có hy vọng tiến vào cảnh giới tông sư. Gia chủ vô cùng kỳ vọng và coi trọng gã.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân nói: “Tuy rằng Trạch Vinh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng người nọ biết rõ nó là con trai chú mà còn dám hạ thủ đoạn âm độc thế này, hoàn toàn coi thường chú, quả thật là đáng giận”.
Nghe Diệp Phùng Xuân nói, An Trung mỉm cười: “Chú Diệp đừng tức giận, chỉ là một thằng nhãi nhà quê thôi mà. Nếu chú Diệp quá bực tức thì cháu có thể thay chú đi dạy dỗ kẻ đó một chuyến”.
Ban nãy hấp thụ kình khí kia thì An Trung cũng đoán đối phương chắc mới chỉ là võ giả vừa bước vào cảnh giới tiên thiên, không đáng sợ là bao.
Trong võ đạo, kém một cảnh giới thì chân khí đã yếu hơn cả một mảng lớn, hai người chênh lệch một trời một vực.
Mà tiên thiên sơ kỳ so với tiên thiên đỉnh phong là gã thì càng không đáng nhắc tới, chỉ cần búng tay là xong.
Diệp Phong Xuân có ân với mẹ gã, lại là bạn thân của gia chủ, gã thay mặt đi một chuyến thì có há gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phong Xuân nghe An Trung nói vậy thì lập tức gật đầu nói.
“Vậy cảm ơn cháu nhiều, nói thật, chú cũng chỉ có một đứa con trai mà thôi. Tuy rằng bình thường hơi nuông chiều nó nhưng kẻ này lại ra tay quá độc ác. Nếu là người bình thường thì chẳng phải con trai chú coi như mất mạng luôn hay sao? Không dạy dỗ kẻ đó một phen thì chú thật sự khó nuốt trôi cục tức này”.
“Chú Diệp cứ yên tâm, dạo này cháu cũng rảnh, đi một chuyến gặp cái tên ngông cuồng này. Thượng Kinh nằm ngay dưới chân thiên tử, đất ngọa hổ tàng long. Một tên nhà quê ở đâu ra lại dám ngang tàng như thế, đúng là nên bị dạy dỗ một phen”.
An Trung kiêu ngạo nói.
“Vậy tốt lắm, chú có hai hộp an thần dưỡng khí vừa mới điều chế ra, chuẩn bị đem vào nội các. Cháu cầm đưa cho bố mẹ dùng đi, rất có ích đấy”, Diệp Phong Xuân cười nói.
An Trung nghe vậy thì vội vàng chắp tay: “Cảm ơn chú Diệp ạ, chờ cháu về lấy cũng không muộn”.
Hai người nói thêm vài câu nữa rồi An Trung tạm biệt rời đi.
Sau khi An Trung đi, Diệp Phong Xuân thay đổi sắc mặt, thầm nói: “Dám làm loạn đến đầu Diệp Phong Xuân này, đúng là cái loại chán sống”, nhìn dáng vẻ của ông ta dường như là muốn gϊếŧ người thật rồi.
…
Lúc này, tại Nam Hồ Tây Kinh.
Lúc Lục Hi ngủ dậy đã là hơn 11 giờ đêm.
Anh đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.
Bấy giờ xung quanh Nam Hồ đã không còn ai, Lục Hi đi dạo một vòng, tới phía Đông, xác định vị trí rồi lấy ra một cái ống trụ hoàng ngọc thạch, đánh một chưởng cắm xuống.
Ống trụ hoàng ngọc thạch cắm vào đất, Lục Hi lại nhìn sang phía Tây.
Sau đó, ở bốn hướng Lục Hi đều ghim một ống trụ, sau đó anh đi đến hồ trung tâm.
Anh đi vào mặt hồ, lướt trên mặt nước đi tới trung tâm, chọn đúng vị trí rồi cắm ống trụ cuối cùng xuống.
Ống trụ phá nước đi vào, cắm thật chặt vào đáy hồ.
Lúc này, quanh người Lục Hi bỗng nhiên trào ra một luồng sức mạnh bàng bạc, kết nối với năm ống trụ.