Chương 737
Nói xong, Lâm Tiêu vẫy tay nói: “Người đâu, mang đồ lên cho các vị tông sư”.
Chỉ thấy đàn em của Lâm Tiêu bưng khay lên, trên mỗi cái khay là hai lọ nhũ dịch Chung Linh, sau đó đặt trước mặt từng vị tông sư.
Chỉ thấy mấy vị tông sư này cầm nhũ dịch Chung Linh lên, nói: “Lâm tông sư, hôm nay chúng tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của ông, giờ chúng tôi xin phép đi trước”.
Đám người lấy nhũ dịch Chung Linh đi rồi lần lượt chào tạm biệt. Bọn họ đang vô cùng nóng ruột, chỉ muốn cầm về rồi nghiên cứu một phen.
Thấy dáng vẻ gấp gáp của mọi người, Lâm Tiêu cười nói: “Tôi còn chuẩn bị tiệc rượu cho các vị cơ, sao chưa gì đã muốn đi rồi?”
“Để hôm khác đi, chúng tôi sẽ mở tiệc mời Lâm tông sư sau, hôm nay thì thôi”.
“Hôm khác, hôm khác đi”.
“Xin chào Lâm tông sư”.
Đám tông sư gấp đến độ không buồn ăn cơm, vội vã cầm nhũ dịch Chung Linh đi về.
Nhìn bọn họ ríu rít rời đi, Lâm Tiêu nở một nụ cười sảng khoái.
Những tông sư có mặt ngày hôm nay có nhiều người xếp hàng ở trước ông ta, nhưng vẫn đều phải trông mong theo ý của ông ta, thật là vô cùng sảng khoái. Sau này, khi thần hiệu của nhũ dịch Chung Linh được thể hiện ra thì đám người này chắc còn phải cung phụng ông ta nhiều.
“Cậu Lục đúng là thần mà!”, Lâm Tiêu cảm thán.
Sau khi đám tông sư rời đi thì Lâm Tiêu cảm thán trong lòng.
Mà lúc này, Lục Hi đang ở trong tiệm tạp hóa, nằm trên sô pha hút thuốc, yên lặng một hồi lâu. Mỗi ngày Lục Hi đều vô thức đến nơi đây nằm một chút.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ước chừng hơn năm mươi tuổi, mặc thường phục đi tới tiệm tạp hóa.
Lục Hi nhìn thấy người này thì chỉ cảm thấy rung động một cách khó hiểu.
Vì người này nhìn giống anh đến ba phần, lúc thấy ông ta thì Lục Hi cảm thấy dòng máu của mình như sôi trào lên.
Lục Hi xoay người ngồi dậy, hít một hơi, từ từ nói: “Ông tìm ai?”
Người này nhìn Lục Hi, mỉm cười ôn hòa, chậm rãi nói: “Tôi là Lục Viễn Sơn, tới đây tìm con”.
Nghe thấy người này họ Lục, Lục Hi cố gắng che đậy sự run rẩy trong lòng, trầm giọng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Viễn Sơn mỉm cười nói: “Đã 20 năm không gặp, con lớn quá rồi”.
Ánh mắt Lục Hi lóe lên, hỏi: “Ông là ai?”
“Bố là bố của con”, Lục Viễn Sơn nhìn Lục Hi, hiền từ nói.
Nghe đến đây, Lục Hi chỉ cảm thấy tốc độ tuần hoàn máu tăng mạnh, trái tim đập liên hồi.
Anh cố gắng áp chế sự hỗn loạn trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Tôi không có bố, cũng không cần bố, nếu không còn gì khác thì ông đi đi”.
“Haiz”, Lục Viễn Sơn thở dài, từ từ nói: “Bố biết là con sẽ không tha thứ cho bố mà, lúc ấy bố bất đắc dĩ nên mới phải làm vậy, con hãy hiểu cho nỗi khổ của bố”.
Lục Hi nhìn chằm chằm Lục Viễn Sơn, không nói câu nào.
Đã hai mươi hai năm rồi, lần đầu tiên có một người tự xưng là bố của anh xuất hiện trước mặt anh.