Chương 756
Hoa đán của ông ta nếu xảy ra tin đồn tình ái ở chỗ của mình, sẽ là một rắc rối.
Mà lúc này, mọi người ngồi ở đó đều kinh ngạc.
Thân phận của Nhan Phi Hoa này vừa rồi Ôn Tôn Nguyên đã khoe khoang, quả thực không tầm thường.
Nhưng sao trong nháy mắt lại đi ôm ôm ấp ấp với một kẻ không có tiếng tăm gì, chuyện này là sao?
Lúc này, chỉ thấy Ôn Thế Lương nháy mắt với Ôn Tôn Nguyên.
Ôn Tôn Nguyên hiểu ý, bước nhanh về phía trước, ông ta nói Nhan Phi Hoa thì không hay cho lắm, chỉ có thể nói với Lục Hi: “Còn không buông cô Nhan ra, cô ấy là người cậu có thể tiếp cận sao?”
Nghe thấy lời của Ôn Tôn Nguyên, Lục Hi khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút không vui.
Nhưng nghĩ đến đây là thân thích của mình, Lục Hi cũng không nói gì, chỉ khẽ đẩy Nhan Phi Hoa ra, mỉm cười nói: “Hiện tại tôi có việc, đợi lát nữa sẽ nói chuyện với cô”.
Nhan Phi Hoa cũng cảm thấy bản thân quả thực có chút quá mức kích động, hơi xấu hổ buông Lục Hi ra, gật gật đầu, trở về chỗ ngồi.
Lúc này, chỉ thấy Vương Bá Hổ đang sững sờ nhìn Lục Hi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau khi thay đổi, Lục Hi cực kỳ đẹp trai, nhưng anh ta không đẹp trai đến mức người đẹp vừa nhìn thấy liền ôm ôm ấp ấp chứ? Gã thật sự có chút nghĩ không ra, điều quan trọng nhất là anh ta đã cướp đi hào quang của gã, làm sao có thể thế được.
Ngay lập tức, Vương Bá Hổ ho hai tiếng nói: “An phận cho tôi”.
“Xin cậu Vương quản lý người dưới của mình, cô Nhan là người có thân phận đặc biệt”, Ôn Tôn Nguyên cau mày nói với Vương Bá Hổ.
Vương Bá Hổ gật đầu, đi về phía chỗ ngồi của mình. Khuôn mặt Lục Hi không chút biểu cảm, đi theo sau Vương Bá Hổ.
Sau khi Vương Bá Hổ đã ngồi vào chỗ, Ôn Tôn Nguyên nói.
“Lần đấu giá này rất thành công, bây giờ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi sẽ giao miếng ngọc bội này cho cậu Vương, cũng mời cậu Vương chuyển khoản cho tôi, sau khi xác nhận không có sai sót gì, tôi sẽ chuyển tiền cho vị cao tăng này, buổi đấu giá sẽ kết thúc tốt đẹp”.
Mọi người đều gật đầu.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên đích thân bưng ngọc bội đến trước mặt Vương Bá Hổ, nói: “Cậu Vương, xin mời xem, nếu như không có ý kiến gì, vật này thuộc về cậu”.
Vốn dĩ Vương Bá Hổ sẽ không chút do dự nhận lấy, nhưng bị Lục Hi nói, gã lại có chút lưỡng lự.
Thấy Vương Bá Hổ không nhận lấy, Ôn Tôn Nguyên có chút ngạc nhiên, lúc này chỉ nghe thấy Lục Hi nói: “Thứ này là giả, hoàn toàn không phải là pháp khí gì”.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc nhìn Lục Hi.
Nói ra những lời này thì phải chịu trách nhiệm, nếu không nói ra được lí lẽ, nhà họ Ôn cũng không dễ chọc.
Vẻ mặt Ôn Tôn Nguyên sa sầm, ra hiệu cho người của mình mang ngọc bội đi, sau đó nói với Lục Hi: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”
Món đồ này đã được mấy chuyên gia của nhà họ Ôn xem qua, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đồng ý đấu giá. Bây giờ người này lại nói là giả, đây chẳng phải là tát vào mặt nhà họ Ôn sao, Ôn Tôn Nguyên nhất định phải bắt cậu ta nói rõ ràng, nếu không thể xác định là giả, hôm nay cậu ta đừng nghĩ sẽ bước được ra khỏi nhà họ Ôn.
“Đương nhiên là biết, tôi nói nó là giả, chính là giả”, Lục Hi thách thức nói.