Chương 885
…
Hôm nay đã là ngày thứ ba Ôn Thế Cung đến Tây Kinh.
Lúc này, Ôn Thế Cung đang ở trong phòng VIP của khách sạn, mặc đồ ngủ xem tivi.
Bên cạnh ông ta là một cô gái Tây nằm ngủ lười biếng trong chiếc váy ngủ ngắn bằng tơ lụa.
Dường như cô gái Tây này vô cùng mệt mỏi, nằm trên sofa với bộ tóc vàng rối loạn, lộ ra sắc xuân phơi phới.
Lúc này điện thoại của Ôn Thế Cung không ngừng đổ chuông, ông ta cầm lên nhận điện.
Sau khi nhận bảy tám cuộc điện thoại liên tục, Ôn Thế Cung đứng lên bắt đầu đi tắm rửa.
Chỉ lúc sau, ông ta thay bộ quần áo hàng ngày của mình, đeo kính, nhìn cô gái Tây vẫn đang ngủ say, huýt sáo đi ra ngoài cửa.
Cô gái Tây này là người mà ông ta bắt được ở quán bar tối qua.
Ông ta gần bốn mươi tuổi, có khuôn mặt trưởng thành, khí chất tự nhiên được bồi dưỡng trong hào môn đại tộc, lại thêm ông ta vung tiền như nước, trong một đêm đã bắt được lòng của cô gái Tây này.
Đêm qua, ông ta dùng thể chất của võ giả Hậu Thiên, hoàn toàn khiến con ngựa Tây này phải quỳ phục, đến mức sắp đến buổi trưa rồi mà con ngựa Tây vẫn chưa dậy nổi.
Ôn Thế Cung đi ra khỏi khách sạn với tâm trạng vui vẻ, ngồi taxi nghênh ngang đi.
Hơn nửa tiếng sau, Ôn Thế Cung xuất hiện ở đường Triều Văn.
Ông ta tìm được đến tiệm tạp hóa Vong Ưu, đứng ở trước cửa, nhìn biển hiệu đã bạc màu, li3m khóe môi cười nói: “Thú vị”.
Ôn Thế Cung đứng ở cửa một lúc, sau đó trực tiếp đi vào trong, nhìn bày trí bên trong, thong thả ngồi xuống sofa, tiện tay cầm một tờ tạp chí thời đại trên bàn trà, nhàn nhã lật xem.
Lúc này, Lục Hi đang ra ngoài ăn trưa, bỗng cảm thấy có người vào tiệm tạp hóa.
Sau khi nhìn rõ người đến, Lục Hi lắc đầu cười, trực tiếp lái xe về tiệm tạp hóa.
Chỉ lúc sau Lục Hi đã bước vào cửa lớn của tiệm tạp hóa.
“Ông tìm tôi phải không?”, Lục Hi vừa bước vào liền nói với Ôn Thế Cung.
Ôn Thế Cung ngẩng đầu, nhìn Lục Hi một cái, không trả lời câu hỏi của anh, mà chậm rãi đặt tạp chí trong tay xuống, khen ngợi nói: “Giống quá, đúng là không hổ người của nhà họ Ôn”.
Lục Hi cau chặt mày.
“Cậu tên là Lục Hi phải không?”, Ôn Thế Cung hỏi.
Lục Hi chậm rãi đi đến vị trí đó của mình, ngồi xuống châm điếu thuốc, nói: “Đúng thế”.
Ôn Thế Cung trầm mặc một hồi, nói: “Theo tôi về đi”.
Lục Hi cười nói: “Tôi vẫn chưa biết đại danh của ông đấy, theo ông về đâu?”
“Tôi là Ôn Thế Cung, là chú tư của cậu”, Ôn Thế Cung nhìn Lục Hi, chậm rãi nói.
Lục Hi trầm mặc một lát nói: “Tôi họ Lục, e rằng ông nhầm lẫn rồi”.
Ôn Thế Cung lắc đầu nói.
“Cậu bé, thế giới này không như cậu nghĩ đâu, với tính tình của ông cụ, tuyệt đối sẽ không cho phép cậu mang họ Lục, cậu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sẽ liên lụy đến bố mẹ của cậu, nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà họ Lục, cái giá này, cậu không gánh nổi đâu”.
Lục Hi nghe xong, mỉm cười nói.