Chương 898
Trải qua nhiều thế hệ, nơi như Ôn trang cũng chỉ có gia chủ nhà họ Ôn mới có tư cách ở, những người khác thì không có đãi ngộ này, tám phòng khác cũng đều ở rải rác khắp nơi ở Châu Hàng.
Không bao lâu, cửa sắt được mở, một lão giả hơn năm mươi tuổi đi ra.
“Xin hỏi cậu tìm ai?”
“Lục Hi ở Tây Kinh tới bái kiến vợ chồng Lục Viễn Sơn”, Lục Hi nói.
Lão giả nghe xong, mặt không cảm xúc đáp: “Xin chờ một chút”.
Sau đó, lão giả xoay người trở lại một gian nhỏ trong nhà và bắt đầu gọi điện thoại.
Một lát sau, lão giả đi ra nói: “Mời đi theo tôi”.
Lục Hi hít thở sâu, anh mang theo tâm tình thấp thỏm cùng lão giả đi vào trong.
Diện tích của trang viên này không nhỏ, khoảng mười mấy mẫu đất, khắp nơi bên trong đều là các tòa kiến trúc cổ hai tầng, xem ra là nơi người trong lục phòng ở.
Còn Lục Hi được dẫn đi vòng quanh rẽ trái rẽ phải, qua một con đường mòn vắng vẻ, cuối cùng đi đến trước một căn nhà hai tầng.
“Chính là chỗ này”, lão giả nói.
Lục Hi đang muốn nói cảm ơn thì cửa chính đại sảnh trước mặt đột nhiên mở ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vàng chạy ra ngoài.
Trên mặt người phụ nữ mặc dù đã có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân tuyệt sắc. Dù lớn tuổi nhưng vẫn lộ vẻ đoan trang.
“Hi à, thật sự là con sao? Nhớ chết mất”.
Người phụ nữ nói xong, mặt bà đầy kích động giang hai cánh tay sải bước về phía Lục Hi.
Lục Hi chỉ cảm thấy cả người khí huyết sôi trào, anh đã tưởng tượng hàng trăm cảnh tượng khi mình gặp lại mẹ, có thể là lạnh lùng coi thường, không có cũng được, hoặc cũng sẽ kích động, nhưng trong nháy mắt, anh vẫn bị loại tình cảm ruột thịt này đánh gục.
“Mẹ”.
Lục Hi không một chút trở ngại nói ra chữ mà anh vốn tưởng rằng mình khó mở miệng nói được, anh ôm mẹ Ôn Uyển của mình thật chặt.
Còn Ôn Uyển nghe xong câu này cũng không kiềm được nỗi nhớ nhung nhiều năm nay, bà khóc òa lên.
Lục Viễn Sơn đứng ở cửa nhìn hai mẹ con gặp nhau, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Lúc này, lão giả dẫn đường đã lặng lẽ lui đi, chỉ còn lại một nhà ba người Lục Hi.
Lục Hi ôm mẹ mình, cơn sóng trong lòng lên xuống, khó khăn lắm mới bình tĩnh được.
Nỗi oán hận, sự khó hiểu, cảm xúc tức giận che giấu trong lòng nhiều năm vào thời khắc này đều được tình thân hòa tan, biến thành một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào tim.
Qua hồi lâu, Lục Viễn Sơn mới nói: “Được rồi, có gì vào nhà rồi nói, cứ ở bên ngoài thế này trông chẳng ra sao cả”.
Lúc này Ôn Uyển mới dừng khóc, bà kéo tay Lục Hi nói: “Mau đi vào với mẹ, để mẹ ngắm con thật kỹ nào”.
Lục Hi được kéo vào nhà, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Ôn Uyển ngồi bên cạnh Lục Hi, bà kéo tay anh, chăm chú nhìn mặt anh giống như sợ anh chạy mất.
Lục Hi mặt đầy ngượng ngùng. Nói thế nào thì đây cũng là đầu tiên anh gặp mẹ mình, vậy nên vẫn có chút không được tự nhiên.