Chương 901
Anh hiểu ý của bố mình. Ông ấy chịu đựng ở lại nhà họ Ôn vì muốn cho mọi người biết hai vợ chồng sống rất tốt, mẹ không hề chọn sai.
Lúc này, Lục Hi mới nói: “Con biết rồi ạ, bố mẹ yên tâm, con sẽ giải quyết chuyện này cho xong. Con tin nhà họ Ôn sẽ không còn dám khinh thường bố mẹ nữa”.
Lục Viễn Sơn và Ôn Uyển nghe vậy chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Lúc này, điện thoại Lục Viễn Sơn vang lên. Sau khi nghe xong, ông nói được hai câu thì tắt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
“Có chuyện gì vậy anh?”, Ôn Uyển hỏi.
“Ba giờ chiều nay nhà họ Ôn sẽ tổ chức một cuộc họp ở Ôn trang, tất cả những thành viên đời thứ hai trở lên sẽ phải tham gia”, Lục Viễn Sơn nói.
Ôn Uyển chau mày nói: “Có chuyện gì vậy, hay là chuyện của Hi nhà mình?”
Lục Viễn Sơn lắc đầu: “Chắc không đâu, chuyện của Hi đâu đến nỗi phải kinh động đến cả gia tộc chứ”.
Ôn Uyển nói: “Thôi, cứ đến đó xem rồi tính. Dù thế nào thì em cũng sẽ không để Hi phải rời đi đâu”.
“Ăn cơm đã, lát nữa sẽ biết ngay mà”, Lục Viễn Sơn đáp.
Sau đó, ba người cùng yên lặng ăn cơm. Lục Hi nói: “Con nghỉ ngơi một lúc, bố mẹ cứ làm việc của mình đi, kệ con ạ”.
Lục Viễn Sơn và Ôn Uyển đều gật đầu.
Sau đó, Lục Hi giúp mẹ thu dọn bát đũa rồi về phòng khách.
Lục Hi nằm trên giường suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định.
Trận chiến này bắt buộc phải đánh, vì anh, cũng vì bố mẹ. Anh muốn bố mẹ của mình ưỡn ngực ngẩng cao đầu, khiến cho đám khinh người kia phải biết rằng, trên đời này có sự tồn tại mà bọn chúng không thể chọc vào, khiến nhà họ Ôn phải chịu một bài học sâu sắc.
…
Ba giờ chiều, tại Ôn trang.
Trên tầng hai của nhà thủy tạ, Ôn Nhất Hàng ngồi ở trung tâm, chín người đứng đầu của chín chi ngồi hai bên. Sau đó là đến anh chị em của người đứng đầu mỗi chi, tổng cộng có năm, sáu mươi người.
Lúc này, đời hai nhà họ Ôn đều đã tới, gia chủ Ôn Nhất Hàng nhìn xung quanh, chậm rãi nói.
“Chuyện ở Tây Kinh đã điều tra xong, Lục Thiên Hành đã thừa nhận chính hắn ta là người gϊếŧ ảnh sát, hơn nữa còn kiêu ngạo khó thuần, đánh Ôn Thế Cung bị thương, đây chính là ngang nhiên khiêu khích chúng ta”.
“Sao cơ, thật to gan”.
“Một tông sư mà thôi, tưởng rằng nhà họ Ôn phải sợ hắn ta à, nực cười”.
“Nhất định phải dạy dỗ hắn ta một phen, cho hắn ta biết vì sao nhà họ Ôn chúng ta đứng vững suốt hàng trăm năm qua”.
Một câu nói của Ôn Nhất Hàng đã khiến tất cả bàn tán kịch liệt.
Nhà họ Ôn hùng bá Chiết Giang lâu năm, không ai dám động vào, cho dù là tông sư cũng phải cúi mình trước bọn họ.