Chương 925
Nhưng Lục Hi của hiện tại đang dùng thân phận của Lục Thiên Hành- một cao thủ tột đỉnh, bản thân là bại tướng của cậu ta, tuy là bậc bề trên nhưng cũng không dám phản bác chỉ có thể sững sờ đứng ở nơi đó.
Giờ phút này không ai dám bác lại lời nói của Lục Hi, tất cả đều lặng lẽ đứng đó với vẻ mặt tràn ngập kinh hoàng.
Phải biết rằng bọn họ tuy là một gia tộc lớn, nhưng mọi gia đình quyền thế trước nay đều là che giấu việc làm hèn hạ bên ngoài và tranh đấu khắp nơi bên trong, những năm này mối quan hệ giữa bon họ với Ôn Uyển và Lục Viễn Chí cũng không được coi là thân thiện gì.
Hiện tại hai người họ bỗng nhiên nhảy ra một người con trai mạnh mẽ như vậy, nếu tính sổ nợ cũ nợ mới thì mấy người họ sợ rằng sẽ phải chịu kết cục thê thảm vô cùng, tông sư tức nổi giận không phải chuyện đùa cợt.
Nhìn biểu hiện của mọi người Lục Hi cũng thầm lắc đầu.
Có vẻ như từ xưa đến nay, nguyên tắc nắm đấm của ai lớn thì lời người đó nói có đạo lý vẫn được áp dụng phổ biến.
Ôn Nhất Hàng với tư cách là tông sư, trở thành người đứng đầu nhà họ Ôn, nắm trong tay ‘mạch máu’ của tất cả thành viên nhà họ Ôn chỉ hơi không vừa ý liền có thể tùy ý trừng phạt.
Mà hiện tại anh bất ngờ để lộ thực lực của bản thân, mọi người lập tức không dám đối đãi với mình như trước nữa, hết thảy đều không phải là do nắm đấm quyết định sao, nhìn thế giới xem nơi có nào mà không vận hành theo quy luật này.
Cho dù là người một nhà cũng là ai mạnh hơn người đó có quyền lên tiếng, thực lực mới là điều tiên quyết.
Ôn Nhất Hàng lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ông ta ôm chặt lấy ngực chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt.
Chức vị gia chủ này của ông ta thực sự quá thất bại, lúc này ông ta cảm giác như rơi xuống vực sâu không đáy, toàn thân bị một lực lượng vô hình nhấn chìm xuống vậy.
Đúng lúc này chỉ thấy một người mặc áo xanh tất trắng với bộ râu dài trắng như tuyết bỗng nhiên tiến vào.
“Đã lâu không tới đây, xem ra còn khá náo nhiệt mà”, ông lão mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, gương mặt ai nấy lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ngoại trừ Lục Hi, tất cả đều khụy gối xuống đất, miệng hô to: “Cung nghênh lão tổ”.
Lão tổ không quan tâm tới họ mà bước thẳng đến vị trí của Ôn Nhất Hàng rồi chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này chỉ thấy Ôn Nhất Hàng nói với vẻ mặt mừng rỡ: “Lão tổ, người đến thật đúng lúc, kẻ này chính là người đã gi3t chết Ảnh Sát, còn mong người làm chủ cho nhà họ Ôn”.
Nghe được lời này của Ôn Nhất Hàng, trong lòng Ôn Uyển cùng Lục Viễn Chí đều trầm xuống.
Là thành viên của thế hệ thứ hai, khi Ôn Nhất Hàng leo lên chiếc ghế gia chủ họ cũng được đồng hành tới gặp mặt lão tổ, thậm chí lão tổ là một cao nhân đã sống hàng trăm năm, một thân tu vi sâu không thể lường.
Ôn Nhất Hàng tố cáo muốn lão tổ không phân biệt trắng đen ra tay, cho dù Lục Hi đã tiến vào hàng ngũ tông sư sợ rằng cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Ôn Uyển vội vã tiến lên giải thích: “Lão tổ, Lục Hi là con trai của tôi, cũng là một phần tử thuộc nhà họ Ôn, thằng bé gi3t chết Ảnh Sát là có lý do, xin người đừng vội tin lời từ một phía của gia chủ mà”.