Chương 965
Cũng chỉ có bộ trưởng bộ quốc phòng Niwan ở Tunisia và số ít mấy người mới có thể áp chế thổ vương của những bộ tộc ở đây, để bọn họ không dám lên tiếng.
Chỉ cần không liên quan đến lợi ích cơ bản của bọn họ, những thổ vương này sẽ không dễ dàng khiêu khích quyền uy của chính phủ Tunisia.
Suy cho cùng, Tunisia có nước Anh ủng hộ, có vũ khí tân tiến và đông đảo bộ đội, so sánh với những thổ vương thì bọn chúng thì vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Lúc này, hai người Đường Yên và Lưu Tường mặt như màu đất, biết chuyện đã không còn cách nào có thể cứu vãn.
Lưu Tường nhìn về phía Đường Yên nói: “Giám đốc Đường, từ bỏ đi, chúng ta về nước thôi, nơi đây đã không thể ở lại được nữa”.
Đường Yên không phải không biết nơi này đã không ở nổi nước, nhưng bố của cô ta vì nhà họ Đường mà chết ở đây, vùng mỏ này là tài sản duy nhất ông ta để lại, nhưng là dùng mạng đổi lấy, bảo cô ta cứ thế từ bỏ, sao cô ta làm được?
Đường Yên cúi đầu, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, hai quả đấm nắm chặt, cô ta cảm thấy được luồng lửa giận trong lồng ngực dọc theo dây thần kinh đang không ngừng bốc cháy, giống như sắp thiêu đốt cả người cô ta vậy.
Lưu Tường nhìn thấy sự thay đổi của Đường Yên, nhất thời ông ta có dự cảm xấu.
Đúng lúc đó, Đường Yên chợt ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn hô lên: “Các người gϊếŧ tôi đi, đám thổ phỉ cặn bã các người gϊếŧ tôi rồi, dù chết tôi cũng phải chết ở đây. Tới đi, nổ súng mau”.
Đường Yên giống như kẻ điên, cô ta điên cuồng hầm hừ, nhưng trong mắt lại giàn giụa nước mắt.
Trong lòng Lưu Tường thở dài, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, Hàn Kim Sinh thấy vậy, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thứ không biết điều, muốn chết hả, tôi sẽ cho cô thỏa mãn tâm nguyện”.
…
Bấy giờ, đám người Lục Hi ngồi trên máy bay trực thăng bay về phía tây.
Mục tiêu của bọn họ ở một ngọn núi cách thủ đô của Tunisia hơn năm trăm cây số, vẫn phải bay một lúc nữa.
Đúng lúc ấy, Lục Hi đang ngồi trên máy bay trực thăng, anh nhìn xuống miệng núi có một đám người.
Mặc dù ở trên cao, những người đó nhìn không lớn hơn con kiến là bao, nhưng với nhãn lực của Lục Hi, anh vẫn nhìn ra có mấy người phương đông đang bị hơn một trăm người cầm súng vây quanh, tình thế tràn ngập nguy hiểm.
Lúc này, Lục Hi quả quyết nói: “Đáp xuống đó”.
Lục Hi chỉ vào nơi xảy ra chuyện, anh nói với Burns.
Burns lập tức gật đầu, ông ta nói với người điều khiển: “Lập tức nghe theo mệnh lệnh của anh Lục”.
Máy bay trực thăng cấp tấp hạ xuống về phía mục tiêu.
Lục Hi liếc nhìn, anh nghi ngờ những người dưới đó rất có thể chính là người Hoa Hạ, thân là người cùng dân tộc gặp phải nguy hiểm, bản thân cũng có trách nhiệm cứu viện, đây là vì ở nơi đất khách quê người, cảm giác thân thiện đương nhiên cho phép anh làm như vậy.