Kể từ bây giờ, tất thảy mọi thứ ở nơi này đều phải nghe theo cô.
Mà Hác Chí Mai và người nước ngoài thì chỉ biết trợn tròn mắt đứng nhìn, vừa rồi vẫn còn luôn miệng giằng co với Đinh Mộng Nghiên, nói cái gì mà sẽ tuyệt đối không để cô có thể mua được món trang sức cô yêu thích.
Giờ thì sao rồi?
Người ta là tổng giám đốc, muốn mua cái gì thì mua cái đó, thậm chí nếu thấy nhìn bạn ngứa mắt quá, thì có thể tùy ý bảo nhân viên an ninh đuổi bạn cút đi, làm sao mà sánh được với người ta chứ?
Suy cho cùng, Hác Chí Mai phải đi ôm đùi đàn ông mới có tiền tiêu xài, những gì cô ta có được là dựa vào việc hy sinh thanh xuân của mình để gả cho một gã trung niên người nước ngoài.
Giờ nhìn lại Đinh Mộng Nghiên người ta xem, tay làm hàm nhai! Bản thân có bản lĩnh thì lên nhậm chức tổng giám đốc, có tiền có thế.
Năm đó Hác Chí Mai thua kém Đinh Mộng Nghiên.
Hiện tại đến cái bóng của Đinh Mộng Nghiên cũng không phải thứ Hác Chí Mai có thể nhìn được, cô ta bị vứt lại quá xa.
Tất cả sự kiêu ngạo khí thế hùng hồn trước đó hoàn toàn biến mất, Hác Chí Mai bị khí thế Đinh Mộng Nghiên chèn ép đến không thể thở nổi, hận không thể lắp hai cái cánh lên người rồi bay nhanh khỏi đây.
Cô ta biết rõ, Đinh Mộng Nghiên chắc chắn sẽ không để cô ta tiếp tục mặt dày ở đây xem đồ, nhất định sẽ đuổi cô ta cút đi.
Thay vì đợi Đinh Mộng Nghiên mở miệng đuổi cút, chi bằng cô ta tự rút lui trước.
Nhưng đúng lúc Hác Chí Mai chuẩn bị quay người rời đi, Đinh Mộng Nghiên lại mỉm cười nói: “Bạn học cũ đừng đi gấp vậy chứ, xem thử lần nữa đi?”
Hác Chí Mai hừ lạnh một tiếng: “Còn có gì xem nữa?”
Đinh Mộng Nghiên cười nói: “Bây giờ tôi là chủ ở đây, nếu đã từng là bạn bè với nhau, vậy thì tôi sẽ không bạc đãi cô, cô muốn mua cái gì thì cứ mua, mỗi món đồ mà cô chọn sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm.”
Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên liền xoay người rời đi.
Đây là có ý gì?
Chẳng những không đuổi Hác Chí Mai đi, còn giảm giá hai mươi phần trăm cho cô ta?
Hác Chí Mai dò hỏi: “Đinh Mộng Nghiên, cô có ý gì? Cô không định mua nữa sao?”
Đinh Mộng Nghiên dừng bước chân, đầu hơi hơi nghiêng lại, cười nói: “Hiện tại tôi là tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam, trang sức châu báu ở đây tất cả đều do tôi quản, nếu tôi muốn đeo chúng, thì cứ tùy tiện lấy một cái đeo lên là được rồi, cần gì phải mua?”
Này...
Sắc mặt Hác Chí Mai khó coi đến cực điểm.
Cô ta hiểu, không phải Đinh Mộng Nghiên không mua, mà là cô khinh thường việc mua những món đồ này. Tất cả châu báu ở đây đều thuộc quyền sở hữu của người ta, người ta còn mua cái rắm gì nữa.
Đồng thời, Đinh Mộng Nghiên giảm giá hai mươi phần trăm cho Hác Chí Mai.
Đây là chiếu cố sao?
Ha ha, đây là ba thí mới đúng, đây là đang cố tình khoe ra, là tôi nói cho cô: Tôi không thèm so đo với loại người nhỏ bé như cô!
Trước nay Hác Chí Mai vẫn luôn tìm cách chèn ép Đinh Mộng Nghiên, nhưng kết quả thì sao, cô ta lại bị Đinh Mộng Nghiên đạp xuống dưới đất rồi nghiền nát dưới lòng bàn chân.
Đến cuối cùng, Đinh Mộng Nghiên thậm chí còn ngại dùng sức để dẫm nát cô ta nữa kìa.
Nếu người ta dẫm lên bạn, ít nhất điều đó còn có nghĩa bạn có một chút sức nặng, còn có chút giá trị để người ta dẫm lên; nhưng hiện tại đến dẫm lên bạn đối phương cũng cảm thấy thừa hơi, điều này chứng tỏ trong lòng đối phương, bạn thậm chí còn chẳng bằng quả rắm.
Hác Chí Mai thua, thua một cách thảm hại.
Hai chân cô ta mềm nhũn, ngã ngồi ra đất, nhìn bóng dáng Đinh Mộng Nghiên đã đi xa, gào khóc: “Đinh Mộng Nghiên, cô quay lại đây cho tôi! Tôi không cần cô giảm giá cho tôi, tôi muốn mua cái gì thì sẽ mua cái đó. Tôi mua nó với giá gấp đôi, không, tôi sẽ mua châu báu tốt gấp mười lần châu báu của cô, cô quay lại đây cho tôi mau!”
Đáng tiếc, dù cô ta có kêu thế nào đi chăng nữa, Đinh Mộng Nghiên cũng chẳng thèm phản ứng lại cô ta.
Voi thì cần gì phải so đo với kiến.
Giang Sách khẽ lắc lắc đầu, không nói gì cả, hai tay đúc túi quần, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Đinh Mộng Nghiên.
Trận chiến với oan gia cũ, Đinh Mộng Nghiên giành chiến thắng tuyệt đối.
Ra khỏi cửa hàng.