TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 507

Chương 507: Của hồi môn

Những kỵ binh này đều toàn là nữ, mà người nào người nấy đều rất xinh đẹp và mang theo một tư thế oai hùng hiên ngang mạnh mẽ, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa làm nảy sinh ra một cảm giác vô cùng trang trọng.

“Là quân Thanh Phượng!” Lý Hàm Quân là người lãnh đạo của bộ binh, đồng tử ông ta co rút lại kinh hoàng mà lên tiếng khi nhận ra đội quân nữ này.

“Quân Thanh Phượng? Chính là đội quân do quận chúa Ngọc Linh Long một tay xây dựng, một đội kỵ binh chỉ toàn nữ sao?”

“Còn có đội quân Thanh Phượng nào nữa”

“Ôi trời ạ! Không thể tin được tôi lại có thể được nhìn thấy đội quân Thanh Phượng!”

Đây chính là đạo quân nữ trong truyền thuyết. Mặc dù trong quân đội này chỉ toàn là nữ nhưng sức mạnh của quân đội này vô cùng ác liệt, người dân ở nước Đại Hạ đều đã từng được nghe qua.

“Đây chính là quân Thanh Phượng, đội quân gồm tám trăm binh lính tinh nhuệ nhưng cũng đủ làm một nước nhỏ ở phía biên giới phải khiếp sợ.

“Đúng vậy, mặc dù quân Thanh Phượng không thể sánh bằng dũng sĩ ở biên giới phía bắc nhưng nó cũng là đội quân gồm những người xuất sắc. Người nào người nấy đều mang trong mình khí phách ngang nhiên mạnh mẽ của một nữ anh hùng”.

“Một người đàn ông như tôi nhìn thấy quả thực còn cảm thấy xấu hổ vô cùng.” Lý Hàm Quân không nhịn được mà cảm thán một câu.

Tuy ông ta nói vậy nhưng ai cũng biết thân làm một lãnh đạo của bộ binh chức vị của ông ta cũng từng là do ông ta sống chết trên chiến trường mà đạt được. Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta khi nói đủ đó vô cùng chân thành không thấy một sự giả dối hay xu nịnh gì cả.

Trong mắt mọi người, ông ta như có vài phần kính trọng đối với quận chúa Ngọc Linh Long và đội quân Thanh Phượng của cô.

Đang trong lúc mọi người bàn tán xôn xao thì cô ấy đã xuống ngựa, hàng đầu của đội quân Thanh Phượng ở phía sau cũng nhanh chóng xuống ngựa theo sau cô

“Bố!” Sau khi cô xuống ngựa liền đi thẳng về hướng của ông.

Mọi người vốn đang tụ tập lại với nhau cũng vô thức nhường đường cho cô hình thành một khoảng trống lấy cô và mấy người của quân Thanh Phượng làm trung tâm.

Ông nhìn thấy con gái xuất hiện như vậy bất giác cảm thấy có chút tự hào.

“Rầm”.

Tân Thiên Lâm ở bên cạnh nhìn cô ấy.

Cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của người chủ trên danh nghĩa này thì không nhịn được mà cảm thấy chán ghét, nhưng nể mặt của Tần Vũ Phong, cô ấy liền nhìn xuống không nói gì.

Anh của cô ấy, Ngọc Thừa Phong cùng với bố cô ấy vui vẻ dẫn cô ấy đi vào trước đại điện nơi tổ chức bữa tiệc.

Cô ấy đang đứng ở cửa của đại điện vẫn chưa kịp đợi ông nói gì với con gái mình thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

“Tiếng gì vậy?” Ông vô thức cất tiếng hỏi, tiếng ồn ào ngoài cửa nghe vô cùng vui vẻ không lẽ là Tần Vũ Phong đến rồi?

Cô ấy lại cười nói: “Là của hồi môn của con.”

Hai người nói chuyện chỉ vừa đủ để đối phương có thể nghe thấy, ông giật mình hỏi: “Của hồi môn? Không phải bố đã chuẩn bị hết của hồi môn cho con rồi sao?”

Trong lúc ông vẫn còn đang tò mò thì mười người với thân hình cường tráng đã như nước chảy mà đi vào trong đại điện trên vai mỗi người đều vác theo hai trương lớn vừa vào rồi lại đi ra sau khi đi ra lại tinh thêm hai rương vào, lặp đi lặp lại như vậy đến khi đủ mười lần thì mới dừng lại.

Bởi vì là bữa tiệc lớn nên những cánh cửa được mở rộng thông ra các con đường, ngõ hẻm, thu hút nhiều khách mời ở khắp nơi bàn tiệc bày kín hết cả sân nhà.

Bộ trang điểm và bộ quần áo phượng. “Quận chúa, cô có ý gì?” Có người không hiểu hành động của cô ấy tò mò hỏi.

“Tám trăm quân Thanh Phượng này, còn có hàng trăm triệu và hai trăm tám mươi tám tương đựng đầy châu báu đều là của hồi môn của tôi.”

Đọc truyện chữ Full