TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong
Chương 1807

Chương 1807

Má Lý đã lớn tuổi lại càng không phải là một võ giả, từng hành động đều không có chút sức lực nào, vậy nên lúc đầu khi bọn cướp bắc Đường Sương đi cũng không coi má Lý ra gì. Nhưng con kiến có nhỏ thì cắn vẫn đau, má Lý liên tục đẩy tên cướp ra rồi kéo lấy Đường Sương, đối phương cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.

“Bà già này mau cút đi!” Tên cướp kia đá một cái thân hình gầy yếu của má Lý liền văng ra ngoài.

Con người của Đường Sương đột nhiên co rút lại: “Mẹ”

Má Lý đã hơn 60 tuổi lúc này bị đá văng ra ngoài nói không chừng liền bỏ mạng ngay tại chổ! Đường Sương không dám tin nhìn những gì đang xảy ra trước mắt! Làm sao có thể đến đây! Sao bà ấy lại đến đây cứu cô! Bà ấy đã già như vậy rồi!

Bị đá một cái văng ra như vậy chẳng phải là muốn….

“Mẹ!” Đường Sương vô cùng đau khổ hét lên một tiếng

Ngay sau đó một bóng người đứng ra đi đến đỡ má Lý! Má Lý không bị thương gì cả, mà bóng người đứng ra đó chính là Tần Vũ Phong! Anh cẩn thận dìu má Lý bị dọa cho mất bình tĩnh sang một bên rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn tên cướp vừa nhấc chân lên kia.

“Ở trước mặt tao làm hại đến người ủy thác của tao sao?” Ở trước mặt anh lại dám ức hiếp kẻ yếu, ngược đãi người vô tội?

“Có phải là mày…. chán sống rồi không!”

Trong mắt Tần Vũ Phong chợt lóe lên hai tia sáng đỏ rồi ngay sau đó thân ảnh liền giống như tia chớp lao về phía trước mặt tên cướp đã bắt cóc Đường Sương và làm má Lý bị thương.

Đối phương ngay sau đó chỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng người đột nhiên lao đến trước mặt rồi một bàn tay vững chắc đặt lên đỉnh đầu anh ta, anh ta thậm chí còn cảm nhận được đầu của mình sẽ bị Tu La ở trước mặt này xé ra!

“Đi chết đi!” Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ như máu, anh nghiến răng phun ra từng chữ rồi, trong nháy mắt nội kình trút ra từ trên đầu đối phương rồi phóng thẳng xuống điện cuồng quét qua thân thể của anh ta.

“A!” Một tiếng hét đau đớn ngay lập tức vang lên, ngay sau đó tên cướp liền bị hút thành một cái xác khô, tất cả nội kình và tinh khí của anh ta đều bị Tần Vũ Phong dùng nội kình của mình tổng hết ra ngoài. Hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi!

Toàn bộ nội kinh và tinh hoa của đối phương đều bị Tần Vũ Phong phong ấn vào tay trái của anh, nếu như anh hấp thụ nội kình của loại người này e là sẽ liên tục nên mửa trong ba ngày mất!

Nếu như không phải vì để mô phỏng thủ đoạn của Hoạt Diêm Vương kia thì Tần Vũ Phong đụng đến loại người này còn thấy ghê tởm!

“Cặn bã!” Cho dù đã quyết tâm cải trang thành một kẻ tà đạo nhưng lúc này Tần Vũ Phong cần không nhịn được mà lạnh lùng phun ra một câu rồi nhìn thi thể của tên kia với ánh mắt khinh thường.

Đường Sương mất đi sự trói buộc trên cổ cả người liền loạng choạng ngã xuống ngay tại chổ “Sương con!”

Má Lý cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi vừa khóc vừa chạy đến chỗ Đường Sương.

Tình cảm mẹ con này khiến cho Tần Vũ Phong ngày người ra nhưng cũng chỉ một hai giây mà thôi.

Đợi đến khi Tần Vũ Phong hồi thần trở lại thì hai tên cướp đồng bọn của thi thể nằm trên đất kia vốn đứng bên cạnh anh đã chạy mất rồi, nhưng cũng vì sợ hãi mà loạng choạng chạy đi cũng không xa. Chỉ cần Tần Vũ Phong muốn đuổi theo cũng rất dễ dàng nhưng anh không đuổi theo, anh đổi ý rồi. Ban đầu, Tần Vũ Phong định giết hết tất cả những tên cướp, nhưng bây giờ anh đã quyết định giả làm Hoạt Diêm Vương rồi, không bằng để đối phương truyền tin tức về Hoạt Diêm Vương ra có thể sẽ có không ít người kiêng dẻ, nếu như vậy thì trên đường anh cũng sẽ tránh được không ít rắc rồi không phải sao?

Tần Vũ Phong theo thói quen sờ lên cảm của mình rồi nhìn theo bóng dáng ở đằng xa của đối phương, nhưng khi vừa chạm vào chòm râu của mình anh liền không quen nhíu mày lại rồi hạ tay xuống.

Tần Vũ Phong rũ mắt xuống nhìn Đường Sương và má Lý vẫn đang ôm đầu khóc. Một lúc sau xung quanh đã được hộ vệ của Đường Gia Bảo dọn dẹp sạch sẽ, không còn những vết máu trước đó nữa. Tần Vũ Phong quay trở lại lều trại nghỉ ngơi, anh định đợi người của Đường Gia Bảo tiếp tục lên đường.

Ngủ một giấc dậy thì bầu trời đã được phủ một mày trắng bạc, nhưng bông tuyết dày đặc lại một lần nữa rơi xuống.

Khi tuyết rơi bầu trời sẽ sáng hơn rất nhiều so với ngày nắng, mặc dù lúc Tần Vũ Phong dậy cũng không muộn nhưng phỏng chừng cũng không còn sớm nữa.

Anh từ trên giường đứng dậy mới phát hiện ra những lều trại xung quanh đều đã được thu dọn lại, chỉ còn lại lều trại của anh lẻ loi dựng ở đó.

Đọc truyện chữ Full