Hai người vệ sĩ không biết làm thế nào để tiếp tục chủ đề này, cả hai đều biết rằng Diệp Vô Phong sẽ không hề bị họ dọa sợ.
Vì vậy, một tên vệ sĩ tên Lương Trạch tiến đến và yêu cầu: “Chúng tôi phụ trách an ninh của nhà họ Triệu, vì vậy chúng tôi muốn anh cung cấp lọ trình sau khi anh đi ra ngoài. Chúng tôi cần phải biết rõ lộ trình của anh để xấc định xem có người lợi dụng anh để làm một số chuyện không tốt cho nhà họ Triệu hay không.”
Nói xong, Diệp Vô Phong đột nhiên hiểu ra: “Đây là việc mỗi nhân viên đi ra ngoài đều phải làm sao?”
Diệp Vô Phong hỏi nhân viên bảo vệ, nhưng nhân viên bảo vệ không biết trả lời như thế nào, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết tại sao hai vệ sĩ lại chất vấn Diệp Vô Phong, loại chuyện này cũng hiếm khi xảy ra, nhất là ngăn người ở ngoài cổng thì lại càng không có.
Lương Trạch thờ ơ nói: “Đây là kiểm tra ngẫu nhiên, và đây là quyền lực gia chủ giao cho chúng tôi.”
Diệp Vô Phong nhún vai: "Nếu đã như vậy thì tôi biết rồi, anh muốn biết lộ trình của tôi đúng không? Chờ chút tôi đi cất đồ rồi sẽ trở lại tìm mấy người, hoặc các người có thể theo tôi về ký túc xác một chuyến?”
Lương Trạch lạnh lùng nói: “Không thành vấn đề, vậy chúng ta về ký túc xá của anh trước đi. Chúng tôi sẽ đợi anh dưới tòa nhà ký túc xá của anh.”
Diệp Vô Phong ném mọi thứ vào trong ký túc xá một cách rất tự nhiên, rửa mặt thật sạch rồi mới bước xuống lầu, anh tò mò nhìn hai người Lương Trạch.
Nhưng những biểu hiện của anh đều là giả tạo.
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút, sau đó cười hỏi: “Bây giờ tôi sẽ nói cho các người về hành trình của tôi…”
Hai vệ sĩ không biết phải nói gì khi nghe Diệp Vô Phong nói anh vẫn luôn ở trong thành phố thương mại, bởi vì không có cách nào xác nhận chuyện này.
Trừ khi phải dành chút thời gian suy nghĩ, hỏi nhân viên nơi Diệp Vô Phong đã mua thứ gì đó và để nhân viên xác nhận điều đó.
Sau khi xác nhận tất cả hành trình của Diệp Vô Phong, bọn họ nhanh chóng rời đi.
Diệp Vô Phong cực kỳ thản nhiên trở về phòng rồi nằm xuống ngủ.
Trong phòng của Triệu Lỗi Phong, hai vệ sĩ nói ra những gì Diệp Vô Phong đã nói.
Lương Trạch nói: “Chúng tôi đều đã hỏi thăm về hành trình mà anh ta đề cập, bức thư thực sự đã được chuyển đến, và anh ta thực sự đã dành một buổi chiều và một buổi tối ở trung tâm thương mại, hoàn toàn không hề rời đi.”
Triệu Lỗi Phong gật đầu: “Xem ra Diệp Vô Phong thật sự không có nhiều hiềm nghi, hiện tại hắn đã giải tỏa hiềm nghi của mình, có thể đi điều tra người khác rồi.”
“Gia chủ, người của Cục Hồng Thuẫn đã bỏ chạy và gϊếŧ hơn chục người của phe chúng ta.” Quản gia Tần rất sợ hãi nói.
Triệu Lỗi Phong cau mày: “Ý của ông là gì? Nhiều người tới bao vây trấn áp như vậy, mà lại để bọn họ chạy thoát ư? Mấy chục người chết?”
Quản gia Tần rất bất lực nhưng cũng không thể làm gì được, thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Rõ ràng kế hoạch này không chê vào đâu được, đáng lý cả đội của Du Kinh Hồng đều bị giải quyết mới đúng chứ.
Nhưng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, có vẻ như đám Du Kinh Hồng đã tìm ra sơ hở trong vòng vây này và đã chạy thoát.
Điều này đương nhiên khiến Quản gia Tần không thể hiểu được, làm sao lại có bất kỳ sai sót nào trong loại vòng vây đó chứ?
Triệu Lỗi Phong nhìn Quản gia Tần trước mặt: “Tôi muốn biết làm sao lại xuất hiện sơ hở này, rốt cuộc vấn đề là do ai?”
Quản gia Tần gật đầu: “Tôi sẽ điều tra ngay.”
Triệu Lỗi Phong thờ ơ nói: “Để Triệu Hiền qua đây một chuyến, tôi có chuyện muốn giao cho hắn.”
Quản gia Tần vội nói: “Tôi biết rồi.”
Quản gia Tần đi xuống, Triệu Hiền nhanh chóng đến trước mặt Triệu Lỗi Phong: “Gia chủ, ngài có mệnh lệnh gì sao?”
Triệu Lỗi Phong nói: "Lần trước nhiệm vụ của anh có vấn đề, tôi không quan tâm do đo lắm, nhưng dù sao anh vẫn thiếu nợ tôi một lần, lần này tôi muốn anh tìm ra đám người Du Kinh Hồng, chắc là bọn chúng đã tiến vào khu vực nội thành rồi.”
Triệu Hiền gật đầu, nhưng nhanh chóng tò mò hỏi: “Không phải bọn họ muốn đến quân khu sao?”
Triệu Lỗi Phong cười khẩy nói: “Mọi người đều biết khu vực quân sự là nơi trú ẩn an toàn của Cục Hồng Thuẫn. Chỉ cần người của Cục Hồng Thuẫn tiến vào khu vực quân sự là tuyệt đối an toàn, nhưng không biết rằng, nếu thật sự tiến vào quân khu, bọn họ sẽ không chiếm được ủy quyền của bên trên, như vậy thì bọn họ suốt ngày chỉ có thể ở trong quân khu, không thể động đậy một tấc.”
Triệu Hiền nhanh chóng hiểu ra mặc dù tuyệt đối an toàn khi vào khu vực quân sự, nhưng cũng sẽ bị theo dõi, bọn họ sẽ không thể làm gì trừ khi được bên trên ủy quyền điều động quân đội.
Nhưng một điều như vậy tuyệt đối không có khả năng.
“Gia chủ, tôi biết rồi.” Triệu Hiền vội vàng nói.
Triệu Lỗi Phong xua tay: “Nếu đã biết thì có thể rời đi. Nhớ kỹ, lần này đừng để tôi thất vọng, nếu không thì tự mình biết hậu quả rồi đấy.”
Triệu Hiền gật đầu: “Sẽ không bao giờ có chuyện như lần trước.”
Sau khi Triệu Hiền rời đi, Triệu Lỗi Phong mở một tệp trên máy tính để bàn của mình, trong đó hiển thị tất cả những việc đã trải qua của Diệp Vô Phong và lý lịch của anh.
Những lý lịch này đều rất bình thường, thậm chí bình thường đến mức khiến ông ta cảm thấy có chút không chân thực, nhưng ông ta cũng biết nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế này thì sẽ không có tác dụng gì.
Dù sao thì hiện tại sự nghi ngờ của Diệp Vô Phong đã được xóa bỏ, bao gồm cả bức thư đó và cuộc điều tra ở trung tâm thương mại, tất cả đều đã qua kiểm tra.
“Có vẻ như mình đã thật sự nghĩ nhiều rồi. Cậu ta hoàn toàn không có cách nào làm được loại chuyện như vậy cả, cậu ta chỉ là một người bình thường thôi.”
Triệu Lỗi Phong nói xong liền đóng tài liệu lại.
Diệp Vô Phong từ trên giường đứng dậy đã là chuyện của ngày hôm sau, anh nhận được tin nhắn của Hồng Á Phương.
“Yên tâm đi, lão đại của chúng tôi rất an toàn. Bây giờ đã tiến vào khu nội thành, nhà họ Triệu sẽ không thể tìm được chúng tôi ở nơi phồn hoa như vậy, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không thể tìm được.”
Khi đóng điện thoại, mọi thông tin sẽ tự động bị xóa nên anh không lo bị lộ, anh đi vào bếp và bắt đầu công việc của mình.
Anh bây giờ cũng coi như là thực sự đang ẩn nấp ở nhà họ Triệu, đám người Du Kinh Hồng cũng đang ẩn nấp trong khu nội thành, cả Tây Sơn có vẻ như đang tạm thời được yên tĩnh.
Trận chiến ban đầu kết thúc một cách vội vàng, nhà họ Triệu đã áp chế toàn bộ mọi chuyện.
Tất cả sự yên bình đã kết thúc với cái chết của Yến Phi, điều này tất nhiên khiến Du Kinh Hồng rất tức giận.
Đêm hôm đó, Du Kinh Hồng trở về chỗ ở của mình như thường lệ, nhưng nửa đêm, cô nghe thấy tiếng còi xe dưới căn nhà cho thuê, và điều cô nhìn thấy khi tỉnh dậy là Yến Phi đã ngã xuống mặt đất, đã tắt thở, trên người có một số vết thương, tất cả đều do vũ khí cận chiến gây ra.
Không ai biết chuyện gì xảy ra với Yến Phi lúc đó, nhưng Du Kinh Hồng biết rằng danh tính của họ đã bị bại lộ, mặc dù không biết bị bại lộ bằng cách nào, nhưng kẻ thù không chỉ tìm thấy họ, mà còn gϊếŧ chết Yến Phi.