Chương 3791:
Sau khi Nguyễn Kiến Định đã đi rồi , trong phòng làm việc đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại , cả căn phòng rộng chỉ còn lại một mình Tư Mộ Hàn và tiếng thở d ốc hổn hển.
Trốn ở bên ngoài hơn một năm , Trần Mộc Châu đã dần quen với cuộc sống như hiện tại rồi. Sáng sớm khi mặt trời còn chưa mọc lên đã phải chuẩn bị xong xuôi đồ ăn sáng , để người nắm giữ kinh tế trong nhà là Dương Minh Hạo ăn , sau đó bắt đầu giặt giũ quần áo , dọn dẹp căn nhà không lớn lắm này. Ngay sau đó cô ta đã phải chuẩn bị cơm trưa , buổi chiều thậm chí còn phải làm thêm một vài công việc râu ria ngoài lề , buổi tối sau khi chuẩn bị cơm tối xong , đợi hai người đàn ông kia đi ngủ hết rồi , cô ta lại phải dọn dẹp mọi thứ trong nhà thật sạch sẽ rồi mới có thể đi nghỉ ngơi.
Mỗi nửa đêm tỉnh lại trong giấc mộng , nhớ lại lúc trước , rồi so sánh với thời gian hiện tại , trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng hối hận , hối hận muốn chết.
Người đàn ông đã hứa hẹn sẽ cho cô ta một cuộc sống thoải mái không phải lo nghĩ bây giờ cũng đã hoàn toàn sa sút tinh thần , suốt ngày ở nhà , có đôi khi cô ta còn phải bưng cơm lên chỗ anh ta thì anh ta mới miễn cưỡng ăn được mấy miếng , thái độ như bố thí cho cô ta vậy. Cuộc sống vô vị không nhìn thấy điểm dừng này khiến cô ta không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Lại một lần mở mắt ra đã thành hừng đông ngày hôm sau , Trần Mộc Châu kéo thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy , xốc cái chăn hơi ẩm ướt lên. Cô ta chỉ cần kéo rèm cửa ra là có thể nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa , nhàn nhã nhìn chằm chằm lên chỗ cô ta.
Là vệ sĩ được nhà họ Diệp phái tới để giám sát cô ta. Mặc dù một năm nay bọn họ đã không dám hành động gì nữa , nhưng những kẻ giám thị này vẫn đều đặn tới giám sát. Cô ta cười tự giễu một tiếng , bây giờ tình hình đã trở thành như thế này rồi , cho dù cô ta có muốn đi cũng chẳng đi đâu được , có gì mà phải giám sát chứ!
Rửa mặt xong , cô ta đi xuống dưới làm điểm tâm. Hiếm khi Dương Minh Hạo lại dậy rất sớm như hôm nay. Khi cô ta đi xuống tới nơi , đã thấy ông ta ngồi trong phòng khách đọc báo rồi. Chỉ là , so với một năm trước , thì bây giờ ông ta đã thay đổi khá nhiều. Dáng người vốn được luyện tập rất tốt bây giờ đã hoàn toàn biến dạng , bụng bia ưỡn ra , nếp nhăn trên mặt rất nhiều. Mới chỉ có một năm , mà nhìn ông ta đã già hơn không chỉ mười tuổi.
“Hôm nay cô không cần phải nấu cơm , đi lên gác thay một bộ quần áo tốt hơn một chút đi , rồi gọi Thừa Húc xuống đi.” Ánh mắt ông ta nhìn thấy Trần Mộc Châu chuẩn bị vào bếp , bèn buông tờ báo xuống đứng lên , vẻ mặt nghiêm túc , ánh mắt lại hơi đảo qua chỗ người vệ sĩ đang đứng canh ngoài cửa.
“Dạ vâng , bố.” Trần Mộc Châu đã quen thuộc với giọng điệu ra lệnh này của ông ta từ lâu rồi , nên chỉ gật đầu một cái , không hỏi một tiếng. Cô ta quay người lại đi lên tầng , chỉ là lúc quay người lại , sắc mặt cô ta hơi thay đổi một chút , nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Từ ngày đầu tiên phải đặt chân tới nơi này , dưới yêu cầu của Dương Thừa Húc , cô ta đã phải đổi cách gọi , gọi Dương Minh Hạo là bố. Lúc ban đầu còn chưa quen , gọi thấy hơi ngượng mồm một chút , nhưng mà bây giờ lại gọi rất thuận miệng. Thói quen thật sự là một thứ vô cùng đáng sợ với con người!
Bây giờ bọn họ đang sống trong một căn nhà nhỏ chỉ có hai tầng. Tầng một chỉ có một phòng bếp , một nhà vệ sinh và một căn phòng khách không lớn lắm. Diện tích tầng hai thì lớn hơn một chút , nhưng cũng chỉ có hai gian phòng. Có một điều tương đối tốt là , trong cả hai gian phòng này đều có nhà vệ sinh riêng.
Trần Mộc Châu đi theo bậc cầu thang uốn lượn , đi thẳng tới gian phòng của mình. Khi cô ta đẩy cửa đi vào , quả nhiên là Dương Thừa Húc còn đang nằm dài trên giường ngáy o o. Trần Mộc Châu chậm rãi đi đến bên cạnh giường , nhìn người đàn ông đang ngủ. Anh ta đã không còn dáng vẻ lịch lãm và đẹp trai như một năm trước nữa.
Cả ngày ru rú ở trong nhà , không thèm vận động một chút nào. Anh ta của bây giờ so với trước kia đã béo hơn không ít.
Nhìn cơ thể anh ta có lẽ phải to gấp đôi cô ta , từ tầng trên xuống tầng dưới có một đoạn đường thôi mà lúc leo cầu thang anh ta đã bắt đầu thở hồng hộc , tính cách cũng bắt đầu thay đổi , sáng nắng chiều mưa không thể chiều theo nổi.
Trần Mộc Châu hít sâu một hơi , giật chăn trên người anh ta ra , sau đó đẩy nhẹ nah ta một cái , ý muốn gọi người đang ngủ say như chết đó dậy.