TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3816

Chương 3816:

“Anh bảo Abel phái người tới đón tôi đi. Dù sao tôi cũng nhất định sẽ không đi. Giang Đông Húc , tôi khuyên anh một câu. Anh nghĩ anh là cái thứ gì? Nếu không phải sau lưng có gia tộc Húc Nhật chống lưng cho anh , thì căn bản ngay cả tư cách để làm đối thủ với Tư Mộ Hàn anh cũng không có!”

Người nhà họ Tư rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng , chính ông ta đã tự mình trải nghiệm qua. Nếu như không có ông cụ Tư một mực chống đỡ , Hải Phòng đã sớm rơi vào trong túi của ông ta. Thời điểm ông ta còn làm chủ tịch UBND , ở Hải Phòng ông ta có thể được coi như là thánh thượng , là vua một vùng , thế mà cũng bị ông cụ Tư bắt thóp. Tư Mộ Hàn do một tay ông cụ Tư bồi dưỡng nên. Chỉ biết người sau còn đáng sợ hơn người trước , cũng không phải là người dễ sống chung như bề ngoài anh thể hiện!

“Quả thật tôi vẫn chưa tính là thứ gì , nhưng ông so với tôi còn rác rưởi hơn. Nếu đã không muốn làm thì cút ngay lập tức.”

Anh ta cũng sớm đã đoán được Dương Minh Hạo có thể sẽ lùi bước , vì thế trên mặt cũng không có biểu tình gì , phủi phủi tay rồi đứng lên quay về phòng.

Người anh ta muốn hợp tác tối qua đã đến. Dương Minh Hạo có đồng ý hợp tác hay không đối với anh ta cũng không quan trọng lắm , chẳng qua nếu muốn Tư Mộ Hàn mắc câu thì khó khăn hơn một chút mà thôi. Dù gì thì Dương Minh Hạo cùng Tư Mộ Hàn đã có thù oán từ trước , hai người cũng coi là người quen cũ , nếu trao đổi với nhau thì sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng ông ta lại mang tới một đám người không giúp ích được chuyện gì. Muốn dụ Tư Mộ Hàn ra ngoài phải nghĩ biện pháp khác.

Anh ta vừa nghĩ vừa vặn chốt cửa , đang định bước ra ngoài thì Dương Minh Hạo mở miệng gọi anh ta lại: “Muốn tôi đi cũng được , thế nhưng tôi có một điều kiện , nếu như anh có thể đáp ứng được thì tôi sẽ đi ngay. Tôi có thể đảm bảo tôi nhất định dụ được Tư Mộ Hàn ra ngoài.”

Ông ta muốn gặp một người , nhưng chìa khóa để gặp người đó lại nằm trong tay Abel. Mặc dù ông ta không muốn lấy chính tính mạng của bản thân ra đánh cược , nhưng có một số việc không phải ông ta không muốn thì liền không cần làm. Dương Minh Hạo cắn răng quay về ghế sô pha ngồi xuống , sắc mặt có chút trắng bệch , cực kì khó coi.

“Điều kiện gì? Nói tôi nghe thử , nhân lúc hiện tại tâm tình tôi đang không tệ nói không chừng tôi còn có thể đồng ý.”

Chân mày anh ta cau lại , Giang Húc Đông xoay người bước trở về ngồi lại lên ghế sô pha , bắt chéo chân nhìn ra bên ngoài cửa sổ , ngay cả một ánh mắt cũng tiếc rẻ không cho ông ta.

“An phái người đảm bảo an toàn cho tôi , hai vệ sĩ tôi mang tới cũng phải đi theo bảo vệ tôi , còn nữa anh phải đưa cho tôi một nửa số người anh mang tới đây. Quyền chỉ huy đám người đó đều phải giao cho tôi , còn có anh không thể tùy tiện hành động. Toàn bộ đợt hành động lần này đều phải giao cho tôi!”

Mặc dù như vậy vẫn rất nguy hiểm , nhưng so với việc một chút bảo đảm cũng không có thì chuyện này đã tương đối ổn rồi. Cho dù có cưỡng ép nhiều hơn nữa cũng vô ích.

“Người của tôi không thể nào giao cho ông được. Người mà ông tự mang đến ông đều có thể tùy ý chỉ huy , tôi không có bất kì ý kiến nào , còn chuyện tôi muốn làm cái gì còn chưa đến phiên ông vung tay múa chân. Biết thân biết phận mà làm việc cho đàng hoàng , nói không chừng tôi còn có thể cứu ông một mạng.”

Vừa dứt lời , Giang Húc Đông đã đứng dậy rời khỏi phòng , không cho Dương Minh Hạo một chút cơ hội nào để thương lượng nữa.

Trơ mắt nhìn người biến mất khỏi tầm mắt , sắc mặt Dương Minh Hạo có chút tái đi , nhưng lại không có gọi anh ta quay lại.

Một thân một mình ngơ ngác ngồi ở trong phòng , mặc dù trong lòng có chút dự cảm xấu , nhưng nếu Tư Mộ Hàn dễ dàng mắc lừa như vậy thì đã không thể sống được tới hiện tại. Bây giờ ông ta chỉ còn mỗi một chiêu chính là chờ đợi. Lần đầu tiên ông ta hy vọng Tư Mộ Hàn sẽ không mắc câu , vậy thì Giang Húc Đông sẽ quay lại tìm ông ta.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua , mặt trời đã lên đến đỉnh đầu , ông ta đứng trước cửa sổ tận mắt chứng kiến Giang Húc Đông dẫn người bước ra khỏi khách sạn bước lên một chiếc xe cách đó không xa , đi thẳng về phía trung tâm thành phố.  Hẳn là kế hoạch đã bắt đầu.

Đọc truyện chữ Full