TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 3825

Chương 3825:

“Rốt cuộc anh muốn làm gì , Dương Thừa Húc , anh muốn cái gì? Đừng như thế , anh muốn cái gì em để có thể cho anh…Anh đừng như vậy! A!” Người đã điên cuồng rồi thì dường như không nghe được người khác nói gì cả.

Trần Mộc Châu vùng vẫy , nhưng cô ta chỉ có thể nhìn quần áo trên người mình bị xé toạc và ném xuống đất từng cái một , khi cô ta hoàn hồn lại thì bên ngoài đã là hoàng hôn đỏ rực , mặt trời lặn xuống núi và bầu trời cũng dần tối đi.

“Thừa Húc , tại sao vừa rồi anh lại đối xử với em như vậy?” Nước mắt vẫn còn đọng lại trong đôi mắt của cô ta , Trần Mộc Châu vội vàng dùng mu bàn tay lau hai lần , cố gắng làm cho mình trông bình thường nhất.

Dương Thừa Húc liếc mắt ôm lấy Trần Mộc Châu: “Mộc Châu , anh khuyên em đừng rời xa anh. Đừng bao giờ rời xa anh. Một khi rời xa anh , anh nhất định sẽ khiến em hối hận cả đời , em biết không?”

“Em chưa bao giờ nói rằng sẽ rời xa anh. Thừa Húc , anh đừng như thế , em sợ lắm!” Sau những ngày được chăm sóc cần thận , Trần Mộc Châu về cơ bản đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia , những giọt nước mắt rơi trên gương mặt thanh tú. Giọng nói mềm mại , ấm ức , nghe cũng thấy đau lòng. Chưa kể còn ở trước mặt của Dương Thừa Húc , tất nhiên anh ta rất đau lòng , vội vàng ôm cô ta vào lòng.

Nhắm hai mắt lại để anh ta ôm mình , khuôn mặt của Trần Mộc Châu có phần tái nhợt , nước mắt đã sớm thấm ướt đẫm lòng ngực anh ta.

Trời tối dần , mấy ngày nay tâm trạng của Dương Thừa Húc không ổn định , hôm nay lại càng thăng trầm hơn , có lẽ là mệt mỏi nên lúc này đang ngủ rất say.

Trần Mộc Châu chậm rãi ra khỏi giường , mặc từng chiếc quần áo vào. Trong phòng không mở đèn , chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào qua ô cửa sổ , cô ta đứng bên cạnh giường cẩn thận quan sát người đang ngủ trên giường.

Một lúc lâu sau , ngay cả khi chính cô ta cũng không biết mình đứng ở chỗ này cố hẹn gặp lại. Vừa xoay người rời khỏi phòng , nhẹ nhàng đóng cửa lại , Dương Thừa Húc đột nhiên mở mắt ra , trên mặt nở nụ cười , trong mắt lại hiện ra một sự tàn nhẫn.

Bước xuống từ trên giường , ngồi tựa bên cửa sổ nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Quả nhiên không lâu sau đó , một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của anh ta. Tuy rằng ánh đèn không sáng lắm nhưng nhìn thoáng qua anh ta cũng nhận ra đó chính là Trần Mộc Châu của anh ta. Dáng vẻ gầy gò nhỏ bé , trước đây rất nghe lời , mặc dù hiện giờ có phần không ngoan nhưng anh ta chắc chắn sẽ dạy dỗ cô ta thật tốt…

Vốn tưởng rằng lát nữa anh ta có thể đi xuống bắt mèo con bỏ trốn , nhưng không ngờ cô ta lại đi loanh quanh trong sân , hoàn toàn không có ý định trốn ra ngoài. Dường như chỉ là hơi ngột ngạt nên ra ngoài hít thở không khí.

Không biết đi loanh quanh bao lâu , khoảng chừng nửa tiếng , cũng có thể là một tiếng , anh ta cũng không còn chú ý đến thời gian nữa , tất cả ánh mắt đều đặt trên người cô ta. Mãi cho đến khi cô ta ngồi lên một cái ghế nhỏ trong sân , hai tay chống cằm , cũng không biết cô ta đang nghĩ gì , cô ta như thế gần như suốt đêm , cho đến khi trời sáng rồi mới đứng dậy , quay trở về.

Hai người cứ như vậy , một người ở trên một người ở dưới , ngồi suốt một đêm.

Thừa lúc cô ta vẫn chưa quay lại , Dương Thừa Húc mím môi nhảy khỏi bệ cửa sổ , nằm vào trong chăn nhắm mắt lại thở đều , cho đến lúc bình tĩnh lại như thể đang ngủ , nằm yên ở đó.

Một lúc sau , cửa phòng khẽ vang lên , sau đó chăn bông được vén lên một chút , bên cạnh trũng xuống một mảnh. Hiển nhiên là Mộc Châu của anh ta đã trở lại , khoé miệng không giấu được nụ cười , sợ bị phát hiện nên anh ta dứt khoát giả vờ xoa người sang chỗ khác , nhân tiên kéo chăn bông theo mình , ngón tay vô thức nắm chặt lấy chăn bông , tâm trạng hiển nhiên là rất tốt.

Nằm xuống giường lần nữa , Trần Mộc Châu không ngừng nhìn chằm chằm vào động tác của anh ta. Cho đến khi anh ta xoay người đi , khoé miệng mới hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Giống như một con mèo vừa đi trộm đồ , nhắm mắt nằm xuống.

Cả đêm không ngủ , bọn họ đã buồn ngủ rồi , nhắm mắt lại , hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Từng giờ trôi qua , ngày hôm sau trước khi trời tối , Nguyễn Kiến Định và Công tước Otto lần lượt đến nhà. Họ giống như những kẻ chạy nạn , không những đen hơn mà còn gầy gò hốc hác. May mà trạng thái tinh thần của họ không tệ lắm , nếu không sẽ khiến người ta lo lắng đến chết đi sống lại.

Đọc truyện chữ Full