Chương 3880:
Anh còn đang thắc mắc không hiểu sao mấy ngày nay, đám già kia lại im lặng đến thế, thì ra là đã đào một cái hố bên ngoài để chờ anh rồi. Thật đúng là đã có chút biết tính toán đấy!
Triệu tập họp Hội đồng quản trị, mọi người đều đến rất nhanh. Chưa đến một giờ mà phòng họp đã gần như đủ người rồi.
Tư Mộ Hàn ngồi ở vị trí cao nhất, đầu anh đang hơi cúi xuống. Đợi đến khi phòng họp đã hoàn toàn yên tĩnh, anh liếc mắt nhìn tất cả mọi người một cái rồi dựa người vào ghế. Hai tay ở trước ngực, hơi nhếch khỏe môi lên, nhìn như là đang cười, nhưng toàn thân lại tỏ ra khí lạnh đến thấu xương.
“Tổng giám đốc Tư gấp gáp gọi chúng tôi đến như thế này, là đã quyết định xong việc đổi tên rồi sao?” Một người ngồi ở vị trí thứ bên trái của anh bắt đầu lên tiếng. Tóc của ông ta đã bạc trắng nửa đầu, vẻ mặt trông có chút kỳ quái, như là đang muốn cười, nhưng đang cố gắng để nhịn xuống.
“Tôi đã quyết định thay đổi vào lúc này rồi. Chuyện này cũng chỉ là một trong những việc tôi muốn nói đến tại buổi họp ngày hôm nay. Do tình hình đang khá là cấp bách, cho nên tôi mới phải mời bốn vị đến đây ngay.” Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng gật đầu, rồi lấy một tài liệu, để ra trước mặt mình.
Mấy người đang ngồi ở phía dưới đưa mắt nhìn lẫn nhau. Sau một hồi nói thầm với nhau, mới thấy có chút chột dạ khi nhìn về phía tài liệu kia.
Càng xem, sắc mặt của bọn họ cang xám đen lại. Đến cuối cùng, khi còn một ít tài liệu trên tay, bọn họ thậm chí còn ném ngay xuống đất, trên mặt thì tràn đầy sự tức giận.
“Tổng giám đốc Tư, mấy cái báo cáo này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy. Chỉ mới bàn giao Tập đoàn lại cho cậu được mấy ngày mà cậu đã tiêu nhiều tiền như thế rồi sao? Cậu là đang quản lý Tập đoàn hay là cố ý làm tổn hại chúng tôi vậy? Nếu có gì bất mãn, cậu cứ nói thẳng với chúng tôi là được rồi.”
Một số cổ động ngồi ở cuối đã không thể ngồi yên được, đồng loạt đứng dậy với sắc mặt đỏ bừng.
Tư Mộ Hàn vẫn duy trì tư thế như lúc vừa mới tới, hừ lạnh một tiếng. Anh đợi cho đến khi cả phòng họp lại về trạng thái yên tĩnh rồi anh mới mở miệng ra nói: “Tôi khuyên các ông nên nhìn cho rõ là đang nói chuyện với tôi. Số tiền trên báo cáo này rốt cuộc bị sao, điều này còn phải hỏi kỹ bốn vị ngồi trên này một chút.” Mặc dù báo cáo này khá ổn, nhưng Tư Mộ Hàn trời sinh ra đã tương đổi nhạy cảm với các con số.
Sau khi anh kiểm tra kỹ lượng lại một lần nữa, đã phát hiện ra trong này có vất đê. Kết hợp cùng với thời gian tương ứng mà nhân viên đã ghi lại, cũng không cần phải điều tra là anh đã biết chuyện này chắc chắn là có liên quan đến đám già kia rồi. Về phần bọn họ là vậy vì cái gì…
Cái này còn phải hỏi xem những người trong cuộc là đang nghĩ cái gì, tự tay đi phá hủy Tập đoàn mà bản thân đã gắn bó hơn nửa đời người…
Tư Mộ Hàn vừa dứt lời, mấy người ngồi ở cuối cùng nhau cầm bản báo cáo lên xem lại. Cuối cùng mới phát hiện ra là bọn họ đã trách nhầm Tư Mộ Hàn rồi. Bản báo cáo này thật ra được làm cũng không khôn khéo lắm. Chỉ cân có người nghiêm túc ngồi kiểm tra là có thể nhìn ra vấn đề trong này rồi.
Sau khi đã kiểm tra lại toàn bộ, các cổ động có mặt đều đưa mắt nhìn về phía những người ngôi ở phí trước.
“Mọi người nhìn chúng tôi như vậy làm cái gì? Chúng tôi đều đã xem qua số liệu trên bản báo cáo này rồi, nếu như thực sự là chúng tôi đã lấy một số tiên lớn như vậy mà đến cả việc che giấu cũng không che giấu một chút nào sao? Chúng tôi cũng không phải kẻ ngốc, cứ chờ kết quả điều tra xem sao?”
Vẫn là do một ông già đứng lên nói trước. Mấy người ở trên dù sao cũng đang ngôi không yên, mặc dù đã nói ra mấy lời vừa rồi, nhưng tay bọn họ vẫn đang run rẩy, sắc mặt lại tái nhợt đi như là một dấu hiện khiến cho bọn họ bị bại lộ trước mặt mọi người. Bộ dạng này vừa nhìn là đã thấy có vấn đề rồi.
-Chuyện này là do ông già tôi đã quản lý không chặt.
“Tôi ở chỗ này muốn nói một lời xin lỗi với mọi người trước. Chỗ tiền bị thiếu, tôi sẽ nhanh chóng bổ sung vào sau. Tôi nghĩ chắc chắn ông Bối cũng không có cố ý chiếm đoạt tài sản của công ty đâu, chỉ là nhất thời bị mu muội cho nên mới như vậy mà thôi. Hy vọng mọi người cho ông ấy thêm một cơ hội khác.”
Ông lão đang ngồi cùng một bên với anh là người lúc nãy vẫn luôn tươi cười, cuối cùng cũng không thể cười nổi nữa. Khuôn mặt ông ta thoáng có chút cứng ngắc nhìn về phía mọi người ở đây. Bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Tư Mộ Hàn.