Chương 3897:
Nguyễn Minh Tú vừa xuống máy bay, đi ra cửa đã bị đám những cô gái trẻ đông nghìn nghịt ở lối ra dọa cho kêu lên một tiếng, theo phản xạ, kéo kính râm gác xuống sống mũi, nhìn bốn phương tám hướng cũng không thấy người mình đang nghĩ đến, cô ấy cũng không vội vã tìm kiếm mà vào nhà vệ sinh sửa lại lớp trang điểm lại cái đã.
Cũng không phải vội vàng tìm người, cô ấy tìm một chỗ nghỉ chân trong khu vực, đến đó hút thuốc lá.
Cô ấy hơi dựa nhẹ người vào tường và nhìn cơn mưa đã rơi tí tách nặng hạt ở bên ngoài, giữa đầu ngón tay có chút ban đỏ và cứ thế lẳng lặng say sưa châm điếu thuốc.
Đã bao nhiêu năm không gặp, nếu không phải ý niệm trong lòng ám ảnh bởi cuốn sổ tiết kiệm, e rằng cô ấy quên mất dáng vẻ của người đó trông như thế nào.
Cô ấy mặc một chiếc áo kTư dài, hơi mỏng màu nâu nhạt, bên trong là một chiếc váy ngắn. Đôi chân thon dài trắng nõn vắt chéo vào nhau duỗi ra từ dưới lớp váy màu đen, lòng bàn chân có một vệt màu đỏ tươi, bàn chân hơi nâng lên, hờ hững nhẹ nhàng đung đưa.
Khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ quyền rũ lại còn có chút ngây thơ trong sáng của cô thiếu nữ, mấy loại Hàn cách pha trộn lẫn lộn cùng một chỗ, mặc dù ở trong một đám đông vội vã, nhưng thần thái trước khi đi cũng là một trong những thần thái bắt mắt nhất.
“Có thể ngồi ở đây không?” Nguyễn Kiến Định không biết từ khi nào đã tìm đến đây, nháy mắt nhẹ, ra hiệu ngồi vào chỗ bên cạnh cô ấy.
Nguyễn Minh Tú nhẹ nhàng gật đầu, ung dung thản nhiên liếc sơ qua bên góc đó, nụ cười ở khóe miệng của cô ấy thẳng thắn lộ ra hết ngoài.
Chiếc áo sơ mi cổ đứng tinh xảo trông như chiếc lá xanh mướt, tôn lên chiếc cằm nhọn xinh đẹp của người mặc. Lớp trang điểm nhẹ nhàng cũng Nguyễn đậm thêm mấy phần đường nét khuôn mặt cô ấy, những ánh sáng u ám trong những ngày mưa càng làm nổi bật vẻ đẹp rạng ngời của cô ấy.
Hết nửa điếu thuốc, Nguyễn Kiến Định cười hơi ngượng ngùng, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng: “Tại sao lại tới chỗ này mà không biết đường đi ra ngoài?”
“Em vừa mới đến. Đã lâu rồi không tới chỗ này nên hơi mù đường một chút.” Nguyễn Minh Tú khẽ cười, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Nguyễn Kiến Định định nói gì đó rồi lại thôi: “Đi cùng với anh thì sao?”
Những lời này vừa nói ra, lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ (một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết), nụ cười trên miệng Nguyễn Minh Tú càng thêm nồng đượm: “Muốn đưa em về nhà sao?”
“Tháng trước em vừa cam đoan với bố là nhất định sẽ đưa một người đàn ông đến cho bố gặp qua một chút trước khi về nhà cùng người đó, phải làm sao bây giờ?” Nguyễn Minh Tú làm ra vẻ tủi thân, ngồi xổm dưới chân anh ta, trong mắt cô rơm rớm nước mắt.
“Anh sẽ đưa em về trước, chờ khi anh xử lý xong công chuyện bên này, anh sẽ quay về đó với em. Anh cảm thấy bố em chắc hẳn sẽ thích anh.
Chỉnh đốn lại bộ âu phục màu đen đã được sửa vừa vặn đang mặc trên người, người đàn ông cực kì Hàn độ này lại nói ra từ trong miệng những lời dịu dàng như vậy.
Nguyễn Minh Tú không kìm được, nước mắt nhỏ giọt trong suốt, long lanh rơi xuống.
“Mười năm qua, rốt cuộc anh đã làm những gì vậy? Chẳng lẽ chưa một lân nghĩ đến chuyện đi tìm em sao?”
Cô ấy nức nở lao vào vòng tay anh khóc như một đứa trẻ.
Nguyễn Kiến Định cảm thấy có chút đau lòng, những càng thêm bất lực, lúc này có nói gì thì cũng sai, anh ta rất thông minh, không nói lời nào, đưa hai tay đặt dưới nách hơi bế cô ấy lên, ôm cô ấy vào lòng, nheo mắt lại một chút và vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
Chờ người phụ nữ nhỏ bé trong lòng này khóc đủ rồi, tỉnh táo lại, anh ta mới giúp cô ấy lau khô nước mắt Ta trên mặt: “Có một số chuyện bây giờ anh nói với em cũng không còn ý nghĩa nữa. Trước hết về nhà với anh đã. Anh còn có người muốn giới thiệu cho em biết.