Chương 3936:
Gian phòng này cách âm tương đối tốt, Nguyễn Mộc Trà áp tai nghe chừng nghe năm phút đồng hồ, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, cô ta chỉ có thể nghe tiếng tim mình “Bụp bụp bụp càng lúc càng nhanh, như thể sắp nhảy ra ngoài.
Tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta mới bừng tỉnh nhận ra rất cuộc bây giờ mình đang làm gì. Đứng dậy khỏi cửa với vẻ mặt bình thản, nhìn chằm chằm nắm cửa thật lâu mới yên lặng rời khỏi chỗ này.
Bây giờ cô ta nghĩ rất rõ ràng, Nguyễn Kiến Định… Cô ta phải quyết định!
Không những liên quan đến chuyện gia tộc bị phá sản, còn có liên quan rất lớn đến Nguyễn Minh Tú, những gì Nguyễn Minh Tú có đều phải là của cô ta, cũng chỉ có thể là của cô ta!
Một đêm trôi qua tương đối nhanh, lúc Nguyễn Minh Tú mơ mơ màng màng mở mắt còn không phân biệt rõ là sáng hay tối, bật dậy rồi bò ra khỏi giường, kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng sáng sớm chiếu vào.
Theo phản xạ cô ấy lấy tay che mắt lại, đồng thời nhắm mắt một cái, sau một lúc thích ứng mới có thể mở hai mắt ra.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình cô ấy, không biết Nguyễn Kiến Định đã đi đâu rồi, cô ấy không muốn gặp mấy người chán ghét kia, hai tay ôm chân lui xuống ngôi thất thần ở trên ghế sa lon.
Nguyễn Kiến Định bưng bữa sáng đi vào, liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi yên ở trên ghế sa lon rôi cười một tiếng, buông vật trong tay xuống, đi đến bế người lên.
Bị bất ngờ không kịp đề phòng nên cô ấy có chút mất trọng lượng, để cho Nguyễn Minh Tú theo phản xạ mà vòng tay qua ôm lấy cổ anh ta, trong cổ họng hét lên một tiếng. Lúc nhìn thấy Nguyễn Kiến Định cô ấy nuốt ngược tiếng hét xuống, há miệng cắn một cái vào tay anh ta.
“Cảm giác thế nào?” Rõ ràng là cánh tay mình bị cắn, mà anh ta thì lại quan tâm đến người cắn.
“Anh Định, bao giờ chúng ta mới được về nhà?” Sau khi tức giận rồi chạy lên lầu ngày hôm qua, Nguyễn Minh Tú đã nghĩ đến chuyện trở về nhà. Mặc dù cô ấy ở đó cùng Nguyễn Kiến Định không bao lâu, nhưng lúc rời đi lại muốn quay về nơi đó nhất.
“Ăn sáng một chút rồi lên đường, anh cũng không muốn ở đây lâu.” Có một số việc anh ta không thể giải quyết vì có Minh Tú ở đây, chờ cô gái nhỏ này rời đi, anh ta mới bắt tay vào chuẩn bị một số việc.
Trong lúc suy nghĩ, anh ta vừa dỗ dành Nguyễn Minh Tú vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, sau đó cho cô ấy ăn. Dọn dẹp sơ một chút, rồi dắt tay nhỏ của cô ấy xuống lầu dưới, lúc bọn họ đến không mang nhiều đồ lắm, cho nên bây giờ đi tất nhiên cũng không đem theo bao nhiêu đồ.
Hai người mới vừa đi xuống lầu đã bị Nguyễn Mộc Trà đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi ngăn lại: “Chị hai, anh rể phải đi nhanh như vậy sao? Mộc Trà còn chưa dẫn anh chị đi dạo một chút, bây giờ chính là lúc thích hợp để đi dạo rồi ngắm cảnh!”
Thấy tay hai người nằm với nhau, ánh mắt Nguyễn Mộc Trà đau nhói, che đậy để ở sau lưng, nụ cười tương vẫn ở trên mặt, trong lòng hận không thể đem Nguyễn Minh Tú ra băm thành trăm mảnh!
“Về sớm một chút đỡ phải vướng ánh mắt của em, cũng tiết kiệm được thời gian nhìn thấy đám người này, đau mắt!” Vốn Nguyễn Minh Tú cũng không phải là người dễ sống chung, lần này muốn trở về cũng chỉ là bởi vì mối quan hệ giữa cô ấy và bố mẹ vài năm này cũng có chút hòa hoãn. Suy cho cùng dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, muốn được bọn họ chúc phúc mới trở về, nhưng cho đến bây giờ cô ấy không bao giờ đối tốt với Nguyễn Mộc Trà.
“Lần này chị trở về thấy thế nào, chắc không phải là bởi vì lần trước anh Bội Yên đến tìm em chứ không có tìm chị, cho nên chị, mới…” Lời nói còn chưa dứt, nước mắt trên mặt Nguyễn Mộc Trà đã chảy xuống, nước mắt chảy trước khi nói có lẽ cô ta chính là như vậy.
Hai tay Nguyễn Minh Tú ôm ngực, sau khi hừ liếc nhìn Nguyễn Kiến Định, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Nguyễn Mộc Trà không rời đi.
Hai người đã cãi nhau tương đối nhiều năm như vậy rồi, đối phương muốn làm gì, hay muốn giơ tay lên cũng có thể đoán ra được, hơi không có ý nghĩa.
Không muốn nói nhảm nhiều với cô ta, Nguyễn Minh Tú trực tiếp kéo Nguyễn Kiến Định xoay người rời đi.