Dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng Thang Giai Văn, toàn thể giáo viên và học sinh đã phản ứng rất kịch liệt với sự xuất hiện của Giang Sách và yêu cầu anh phải nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Nói khách sáo một chút thì là yêu cầu rời khỏi, nhưng thực tế thì có thể dùng từ đuổi để hình dung.
Đối mặt với khí thế hừng hực như vậy nhưng Giang Sách vẫn cực kỳ bình tĩnh nhìn Thang Giai Văn, sau đó thản nhiên nói: "Nếu tất cả mọi người đều yêu cầu tôi rời khỏi vậy thì tôi sẽ đi, hiệu trưởng, nếu ông cần nói gì đó cứ đến trung tâm y tế Nhân Trị tìm tôi."
Anh nói xong bèn cầm số thuốc trên bàn rời khỏi chỗ ngồi, suốt cả chặng đường đều có bút máy và sổ tay liên tục bị ném qua, Giang Sách giống như một tù nhân thời cổ đại bị lôi đi diễu hành quanh các đường phố để chịu đựng sự hắt hủi và sỉ nhục của người khác.
Cho đến lúc Giang Sách rời khỏi hội trường thì những người có mặt ở đó mới nhiệt liệt vỗ tay, ai nấy cũng reo hò tưng bừng.
Thang Giai Văn siết chặt nắm tay: "Được rồi, mọi người im lặng một chút."
Tất cả các giáo viên và học sinh đều ngồi xuống, bọn họ đang rất phấn khích bởi cho rằng họ đã giành chiến thắng cuộc chiến bảo vệ danh dự của Thạch Khoan.
Thang Giai Văn nói với Thạch Khoan đang đứng trên sân khấu: "Bác sĩ Thạch, tại đây tôi muốn chân thành xin lỗi ông, do khâu giám sát có phần yếu kém của chúng tôi mới dẫn đến việc có người lạ chạy vào hội trường làm loạn, gây ảnh hưởng đến danh dự của ông, gây ra cho ông những rắc rối không cần thiết."
Thạch Khoan cũng giả vờ làm người tốt mà tiếp lời: "Hiệu trưởng Thang không cần tự trách bản thân đâu, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng mà, người như chúng ta sao có thể ngăn cản được loại tiểu nhân thích vu khống người khác thế này, chuyện này ngài đã làm rất tốt rồi."
Thạch Khoan vô cùng xúc động nói: "Bác sĩ Thạch, ngài không những có y thuật cao siêu mà y đức cũng cao như núi Thái Sơn, trong lòng chúng tôi, ngài giống như một nhân vật vĩ đại vậy."
Thang Giai Văn dùng hết mọi mỹ từ ca ngợi để miêu tả Thạch Khoan, bày ra dáng vẻ kính trọng Thạch Khoan từ tận đáy lòng.
Buổi diễn thuyết kéo dài thêm một giờ đồng hồ mới kết thúc.
Thạch Khoan và con trai của ông ta là Thạch Văn Bỉnh lần lượt rời khỏi trường, từ đầu đến cuối vẫn duy trì dáng vẻ một ông cụ hiền lành phúc hậu không hề để lộ chút sơ hở nào, tận cho đến lúc bọn họ lên xe rời khỏi đó thì mặt nạ đạo đức giả kia cuối cùng cũng được vén xuống.
Trong xe.
Thạch Văn Bỉnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vỗ vỗ ngực nói: "Vừa rồi nguy hiểm quá, tên khốn Giang Sách chui ra từ chỗ nào vậy, suýt chút nữa đã vạch trần kế hoạch của chúng ta rồi."
Thạch Khoan gật đầu: "Đúng vậy, lúc nãy ba cũng rất sợ hãi, tên Giang Sách này đúng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, sớm muộn ba cũng sẽ loại bỏ được cậu ta."
"Chỉ có điều..." Thạch Khoan nhếch môi nở nụ cười: "Thang Giai Văn thật sự rất trung thành với chúng ta, mặc dù Giang Sách đã đã phơi bày mọi chuyện nhưng cuối cùng lại không ảnh hưởng gì."
Ông ta nhìn Thạch Văn Bỉnh dặn dò một câu: "Chuyện ba yêu cầu con cho người theo dõi đám học sinh này, con đã làm tới đâu rồi?"
Thạch Văn Bỉnh gật đầu lia lịa: "Con đã chuẩn bị xong từ sáng sớm rồi, chỉ cần đám học sinh kia uống thuốc của chúng ta thì sẽ có người tiến hành theo dõi. Ba, loại thuốc mà ba nghiên cứu có tác dụng thật không đấy?"
"Còn cần phải hỏi sao?” Thạch Khoan nói một cách đầy tự tin: “Loại thuốc lần này do ba đích thân bào chế, có thể điều động các chức năng thể chất của con người, từ đó sàng lọc ra thể chất mà chúng ta mong muốn, những người có phản ứng bài xích đều sẽ bị loại bỏ, nhất định phải tìm được cơ thể phù hợp mới được."
Hóa ra mục đích bọn họ bào chế loại thuốc này là để cho sinh viên uống, nhìn bề ngoài là vì tốt cho sinh viên, hơn nữa còn phát tặng miễn phí, nhưng thực chất là tiến hành sàng lọc.
Bất kỳ ai có phản ứng bài xích với các thành phần của thuốc thì chứng tỏ cơ thể bọn họ vẫn bình thường, chỉ có những cơ thể vui vẻ không chút ảnh hưởng gì sau khi sử dụng thuốc mới là 'cơ thể' lý tưởng mà Thạch Khoan đang tìm kiếm.
Thạch Khoan nói: "Đơn đặt hàng lần này không nhỏ đâu, là một đơn đặt hàng lớn từ Bắc Kinh. Chỉ cần thực hiện đơn đặt hàng lần này thôi cũng đủ để chúng ta có thể rửa tay trong tương lai, từ nay về sau chúng ta không cần phải sống trong bất an lo sợ nữa."
"Đợi đến lúc sàng lọc ra cơ thể thích hợp cho vị khách hàng kia, Văn Bỉnh à, đến lúc đó con phải lập tức ra tay khống chế, sau đó đưa người kia về Bắc Kinh để tiến hành cấy ghép nội tạng cho vị khách hàng kia."
"Một khi hoàn thành xong, ba con chúng ta sẽ tận hưởng giàu sang phú quý suốt quãng đời còn lại."
Thạch Văn Bỉnh cũng cực kỳ hăng hái, anh ta đã làm công việc này rất nhiều năm nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy rất sợ, từ lâu đã không muốn tiếp tục làm loại chuyện phạm pháp này nữa.
Đơn hàng lần này là do một nhân vật lớn ở thủ đô đặt, chỉ cần hoàn thành nghiên cứu và cấy ghép thành công nhân vật lớn kia là sẽ có thể nhận được một số tiền cực lớn, cả đời không cần phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền nữa.
Cũng vì lý do đó nên hai ba con bọn họ bí quá hoá liều, cuối cùng quyết định chọn trường đại học Y dược để tiến hành "sàng lọc cơ thể", với mục tiêu là tìm ra cơ thể lý tưởng phù hợp để cấy ghép cho nhân vật lớn kia.
Sau khi Thạch Khoan rời khỏi đó thì thầy trò trong trường cũng lần lượt giải tán, Thang Giai Văn cầm thước trở về văn phòng hiệu trưởng của mình với tâm trạng đầy hứng khởi.
Đầu tiên, hôm nay các sinh viên của ông ta đã được học miễn phí rất nhiều kiến thức bổ ích, lại còn được nhận thuốc tăng cường hệ miễn dịch mà không mất tiền, đây là chuyện cực kỳ đáng mừng.
Thứ hai, hôm nay cũng xem như ông ta đã ra mặt giải vây cho Thạch Khoan một lần, ai cũng biết Thạch Khoan là người đứng đầu trong giới y học hiện nay với địa vị không thể coi thường, chỉ cần Thang Giai Văn giúp đỡ Thạch Khoan một lần thì sau này ông ta có thể dựa vào các mối quan hệ của Thạch Khoan để tiến xa hơn trong giới y học, càng nghĩ càng cảm thấy phấn khích.
"Nói đi cũng phải nói lại, tôi phải cảm ơn tên gian thương Giang Sách kia một tiếng."
"Nếu cậu ta không cố ý tới hãm hại bác sĩ Thạch thì tôi làm gì có cơ hội biểu hiện chứ?"
"Đúng là ông trời cũng giúp tôi."
Trong phòng làm việc, Thang Giai Văn đang mải suy nghĩ về những chuyện tốt đẹp sẽ xảy ra trong tương lai thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập ở phía ngoài.
"Mời vào."
Cánh cửa bị đẩy ra, một vị giáo sư nhanh chóng bước vào với vẻ mặt đầy hốt hoảng nói: "Thưa hiệu trưởng, không ổn rồi, bên ngoài đã xảy ra chuyện."
Thang Giai Văn nhíu mày, mọi chuyện đang rất tốt đẹp lại đột nhiên chạy tới nói đã xảy ra chuyện, đúng là mất hết cả hứng.
Ông ta vô cùng khó chịu nói: "Có thể xảy ra chuyện gì?"
Giáo sư nói: “Vừa rồi có một sinh viên đã uống thuốc của bác sĩ Thạch bào chế, lúc đầu trạng thái tinh thần của em sinh viên ấy cực kỳ tốt giống như uống thuốc kích thích vậy, nhưng chưa đầy mười phút đã bắt đầu co giật, nôn mửa và nói lảm nhảm. Hiện tại em ấy đã được đưa đến bệnh viện và đã qua cơn sốc."
“Cái gì?” Thang Giai Văn sợ hãi nhảy dựng lên, tiếp tục truy hỏi: “Mọi người có chắc là bởi vì uống thuốc chứ không phải bị tái phát bệnh nền đấy chứ?"
Căn bản là Thang Giai Văn không tin thuốc của Thạch Khoan sẽ có vấn đề.
Giáo sư chưa kịp trả lời thì chủ tịch hội học sinh đã hốt hoảng chạy tới: "Hiệu trưởng, một số học sinh xuất hiện tình trạng tiêu chảy và nôn mửa, thậm chí có một số bạn bị mất nước nghiêm trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng."
Lúc này Thang Giai Văn đã không còn lời nào để nói, ông ta chỉ đành dặn dò vị giáo sư và chủ tịch hội học sinh: "Nhanh lên, nhanh thông báo cho toàn thể sinh viên không được uống loại thuốc kia."