Hắn nhanh chóng lui đến bên người lão ma, vẻ mặt cảnh giác, đề phòng sau khi nữ tử kia khôi phục pháp lực, dưới cơn thịnh nộ sẽ chưởng tễ mình.
Nếu nam tu, chớ nói nguyên anh tu vi dù là kim đan, Ninh Phàm cũng không cách nào thủ thắng.
Nếu là nguyên anh nữ tử khác, không có thể chất nhạy cảm như nữ tử này, cho dù Ninh Phàm lấy mị thuật đánh lén, cũng chưa chắc có thể khiến cho nữ tử thuyết phục.
Vừa khéo thể chất của nữ tử này khác với người thường, vừa khéo Thái âm chỉ bá đạo dị thường, vừa khéo Ninh Phàm không sợ nguyên anh uy áp, vừa khéo Ninh Phàm đảm thức kinh người, dám dấn thân vào chỗ nguy hiểm, đánh lén nữ yêu.
Hắn thắng được nữ yêu có quá nhiều trùng hợp, thủ đoạn lại hèn hạ, nhưng thắng chính là thắng, đây chính là ma tu.
Bị thua rồi, không có ý nghĩa chút nào. Kim đan ma tu, nếu chơi âm thủ, chưa chắc không thể bẫy chết nguyên anh.
Tránh thoát Ninh Phàm ôm trong ngực, Vân Nhược Vi vội vã kéo ra khoảng cách, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Không có sự sai khiến quỷ quái của Ninh Phàm nàng ta nhanh chóng bức ra một màn âm lực, khí tức mới dần dần khôi phục bình thường.
Cõi lòng đầy u oán nhìn về Ninh Phàm, vẻ mặt quá mức phức tạp...
Muốn giết hắn sao... Tựa hồ, không xuống tay được... Đàn ông đáng giận! Ngay cả “Lan Nhược mỗ mỗ” ta cũng dám khinh bạc!
Ninh Phàm này thật là không chịu học cho tốt, cũng không biết từ đâu học mị thuật bá đạo như vậy, muốn mê hoặc người. Kẻ gian sao... Trong Hắc Ma phái, chưa bao giờ có “Hắc Ma” đảm nhiệm như vậy, làm qua kẻ gian hái hoa đây...
Vân Nhược Vi ánh mắt phức tạp. Còn lão ma, chính là ánh mắt kinh hãi.
Ông ta đã vô hạn đánh Ninh Phàm, nhưng vẫn không nhìn ra Ninh Phàm đối với phụ nữ lại có lực sát thương lớn như vậy...
- Ối chà chà, mới vừa rồi Ninh tiểu tử sử dụng, đó là mị thuật gì, ngay cả lão yêu bà cũng bị đánh ngã... Không hổ là đệ tử của lão tử!
Nghĩ như vậy, lão ma thu vẻ kinh sợ, thần sắc bộc phát đắc ý.
Lão yêu bà này, bốn mươi năm trước bị mình đánh lên tông môn, mười ngàn lần không muốn, cứng rắn vẫn không muốn khuất phục đưa bảo, lúc ấy mình trọng thương, cũng không thể làm gì. Nhưng hôm nay, mình không cách nào bức bách nữ yêu, lại bị Ninh Phàm chơi ngầm, càng thêm giọng yếu ớt cầu xin...
Ninh tiểu tử, ngươi đây là muốn nghịch thiên a... Dung linh kỳ giết nguyên anh nữ yêu, không cần biết dùng thủ đoạn hèn hạ gì, đều là một việc tốt!
Quảng Hàn cân, một trăm ngàn tiên ngọc. Hai vật này Vân Nhược Vi sau khi giao cho Ninh Phàm, lập tức như chạy trốn chạy trở về Lan Nhược tự, rất sợ nhìn lại Ninh Phàm một cái.
Quảng Hàn cân, thượng phẩm linh bảo, che trên mặt, cho dù là hóa thần lão quái, cũng không nhận ra mặt mũi của mình.
Ninh Phàm lắc lắc đầu, đem hình ảnh của nữ tử nọ từ trong lòng quét đị sạch, trịnh trọng nhìn về lão ma.
- Con thắng rồi, Bây giờ phải đi Thiên Ly tông sao...?
Ninh Phàm mạo hiểm nguy hiểm đắc tội phụ nữ, vốn dĩ vì chính là mục đích đơn giản này. Chẳng qua là hắn có chút do dự, đối với chuyện đi Thiên Ly, tỷ lệ thành công mang Ninh Cô ra khỏi, không coi trọng. - Đi Thiên Ly chứ! Không đi, ngươi hận lão tử cả đời! Tuy nhiên không ngờ, lão yêu bà ngay cả lụa mỏng che mặt của mình tất cả đưa cho ngươi... Đeo lên lụa mỏng che mặt đó, Thiên Ly tông không người nào có thể nhận ra dung mạo của ngươi... Đi thôi, đi Thiên Ly!
Một đạo đỏ đen, phá vỡ trường không, chạy thẳng tới trở về Việt Quốc Thiên Ly tông. Dọc đường gặp phải mấy tông môn, lão ma tùy ý đánh cướp, cướp đi vô số pháp bảo tiên ngọc.
Mà sau khi hai người rời đi, trong Lan Nhược tự, một nữ tử ngẩng đầu, nhìn ánh trăng còn chưa tán trên bầu trời, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
- Đàn ông thúi... Thật là không chịu học cái gì tốt mà... Thôi, ngày sau hơn phân nửa không gặp nhau lại, ai, thật là một người đáng giận...!
Nàng ta nhẹ nhàng mắng, mười ngón tay vặn chung một chỗ, cổ tay trắng rung lên, truyền ra tiếng linh đang dễ nghe.
...
Việt Quốc, Ly Hận sơn, Thiên Ly tông, hôm nay chính là ngày thứ chín của tông môn thi đấu.
Sáng sớm vừa lên, đỉnh Ly Hận sơn, trùng điệp trăm dặm, đều là quỳnh lâu ngọc vũ, tiên vụ hòa hợp, vân hà ánh nhật.
Mà một đạo đỏ đen, vào lúc bóng sáng mặt trời mới mọc lên ở phương đông, lặng yên không một tiếng động, đáp xuống chân núi của Thiên Ly tông.
- Đúng dịp, đang vượt qua Thiên Ly tông tông bỉ, đục nước béo cò như vậy cũng dễ dàng chút... Nhớ, chờ chút vào Thiên Ly tông, ngươi chớ có xung động. Hết thảy nhìn ánh mắt của ta mà làm việc.
Lão ma dặn dò.
---
17 tuổi, Ninh Phàm đứng ở trên đỉnh Thiên Ly, gió núi thổi lất phất, đầu mày nhăn tít.
Quỳnh lâu ngọc vũ, họa các chu hộ, vân hà che ánh, mặt trời lên tử khí. Không trung lúc thì có tiên nhân bước trên mây tới, trôi giạt xuất trần. Có khi lại tiên hạc bay lượn giữa các dãy núi, lại có phượng non kêu to trên khe súi, có lão tiều leo núi mà hát.
Nơi này, thật sự là Thiên Ly tông sao? Ninh Phàm mi vũ nhíu chặc, Việt Quốc đệ nhất Ma Tông này chênh lệch quá xa trong sự tưởng tượng của hắn.
- Không cảm thấy kỳ quái sao? Rõ ràng là Ma Tông, từ bên ngoài xem ra, trang nghiêm cũng chánh đạo tiên môn.
Lão ma cười lạnh nói.
- Phải, có chút hiếu kỳ.
Ninh Phàm gật đầu.
- Chân chính là ma, từ bề ngoài là không nhìn ra. Người tu đạo, mục lực thậm chí có thể nhìn rõ thiên địa, nhưng duy chỉ có, khó mà nhìn thấu sự ngụy trang của lòng người. Chân chính ma đầu, sẽ không theo người tuyên dương mình làm ác. Ma lại phải lừa gạt, nếu không không cách nào sống sót hậu thế... Lòng người khó dò, bốn chữ này, trừ khi đích thân thể ngộ, ngươi vĩnh viễn không cách nào minh bạch.
Lão ma cùng Ninh Phàm, đứng ở đỉnh Thiên Ly, đây có lẽ là lão ma lần đầu tiên giao tâm với Ninh Phàm.
- Lòng người khó dò được sao...?
Ninh Phàm thưởng thức lời của lão ma, trầm ngâm.
- Bốn mươi năm trước, ta đã nhìn lầm... Nhưng ta đi tới Vũ giới, trở lại Việt Quốc, có được Quỷ Tước tử thu nuôi... Lòng người, khó nói, nhưng ta không nhìn lầm ngươi, ngươi rất giống ta... Chẳng qua là trong lòng của ngươi còn có gông xiềng.
Thiên Ly tông trăm dặm tiên tông, bầu trời tông môn cao ngàn trượng cao, lơ lửng một tòa Tử Ngọc đài cao bốn phía. Trên đài cao, có đứng bốn tòa thiên môn, trung ương phân ra bảy mươi hai tòa hội trường, tông bỉ tiến hành ở chỗ này, rộn rịp đều là tu sĩ, có tông bỉ đệ tử, cũng có người xem.
Trên đường núi, lui tới đều là tu sĩ.
Lão ma vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy một ra cái ngọc giản, đưa cho Ninh Phàm, chỉ hướng huyền không ngọc đài.
- Ninh tiểu tử, ngươi lấy thần niệm khai ích, biết ngọc giản này làm sao dùng không? Ngươi hãy đem tướng mạo của em trai ngươi in vào trên ngọc giản... Sau đó, lão tử một mình lẻn vào Thiên Ly tông mật địa, tìm kiếm tung tích của em trai ngươi. Ngươi ở trên ngọc đài đó chờ ta... Thiên Ly tông cấm địa, có không ít “Luyện thi” lính gác, ngươi đi theo là gánh nặng... Nếu lão tử cứu ra em trai ngươi, lập tức trở về ngọc đài, cùng ngươi hội họp. Nếu chuyện không thể được, chúng ta lại thảo luận kỹ hơn.
Dung linh tu sĩ có thể khai thác thần niệm, đó là một loại lực lượng tinh thần. Thần niệm có rất nhiều diệu dụng, một loại trong đó, là đem ký ức trong đầu đóng dấu khắc họa cho người đọc. Mà ngọc giản chính là vật thừa tái ký ức.
Ninh Phàm nhận lấy ngọc giản, để xuống trên trán, đầu nhớ lại hải ninh Ninh gia, nhớ lại từng cảnh tượng đã trải qua cùng em trai Ninh Cô, lấy thần niệm đem hình ảnh của Ninh Cô khắc ấn vào trong ngọc giản.
Hai mép nhếch lên nụ cười ấm áp hiếm thấy. Hắn không cha không mẹ, đã từng có sự ràng buộc duy nhất, chính là em trai Ninh Cô.
Một năm đó, mình 6 tuổi, dắt Ninh Cô 5 tuổi cho người làm thợ, một ngày kiếm mấy đồng tiền, không nỡ xài tiền, chịu nhịn trời giá rét, đói bụng, cho Ninh Cô mua kẹo hồ lô.
Một năm ấy, mình 10 tuổi, Ninh Cô 9 tuổi. Ninh Cô bị hán tử say đả thương, Ninh Phàm dưới cơn nóng giận, cùng hán tử say liều mạng, như một con chó điên không sợ chết.
Một năm nọ...
Nhớ lại một đường lận đận, nhưng vô luận nhiều khổ cực, Ninh Phàm đều cảm thấy ấm áp. Nếu mình cứu ra Ninh Cô, chỉ cần có mình ở đây, trên trời dưới đất, không còn người có thể làm hắn bị thương! - Ninh tiểu tử, nhanh lên một chút!
Lão ma không kiên nhẫn, cắt đứt hồi ức của Ninh Phàm, đoạt vào trong tay ngọc giản đã được in dấu một nửa.
- Ở ngọc đài chờ ta, đừng có chạy lung tung! Ngươi giết Ngô trưởng lão nhà người ta, chuyện này vẫn chưa xong, cẩn thận một chút, tận lực không được bại lộ thân phận. Nếu không chết ở Thiên Ly tông, lão tử cũng không giúp ngươi báo thù...
Sự dặn dò này rõ ràng cho thấy là sự quan tâm, nhưng mà được nói ra từ trong miệng lão ma, ngược lại có điểm giống như uy hiếp. Dặn dò thôi, lão ma bấm “Ẩn Thân quyết”, thân hình biến mất, chẳng biết đi đâu, đại khái là tiến vào Thiên Ly tông.
Ninh Phàm cười một tiếng. Lão ma thật là miệng dao găm miệng, lòng đậu hủ.
Hắn lấy ra Quảng Hàn cân, che lại gương mặt, trên khăn lụa, lộ ra một vẻ hương môi của nữ tử, khiến hắn bừng tỉnh thất thần.
Lấy Quảng Hàn cân che mặt, Thiên Ly tông không người có thể biết rõ thân phận của mình, mình nhất định sẽ an toàn.
Hắn tung người một cái, đạp trời bay lên, quần áo trắng đen rõ ràng, tiên cốt ngạo nghễ. Ích mạch tu sĩ hóng mát bên cạnh vừa thấy Ninh Phàm đạp trời mà lên, mắt cũng nhìn thẳng. - Dung linh tiền bối kia là ai, thật đẹp trai, thật trẻ tuổi... Việt Quốc ta khi nào xuất hiện nhân vật kinh diễm như vậy...?
Người đi đường đua nhau thổn thức không dứt, hâm mộ nhìn về Ninh Phàm. Một ngàn ích mạch tu sĩ, mới có thể xuất hiện một dung linh. Nhóm người mình, ngày nào có thể như Ninh Phàm vậy, trở thành dung linh cao thủ đạp trời phá không.
Tất cả người phàm dưới dung linh cũng như tất cả con kiến hôi dưới toái hư!
Ninh Phàm chân đạp băng chỉ, tung người mấy cái, liền đáp xuống trên huyền không ngọc đài. Ngọc đài có bốn thiên môn, đều có tri khách đệ tử chờ đợi, chuyên tiếp đãi dung linh cao thủ.
Thấy Ninh Phàm đạp trời tới, tất nhiên là dung linh, một nữ đệ tử nũng nịu, lập tức hương phong trận trận nghênh đón, nhẹ nhàng một bộ.
- Tiền bối rất lạ mặt, tựa hồ không phải người của Thiên Ly tông ta, xem ra là ngoại tông tiền bối... Tiểu nữ Tần Dung, nguyện vì tiền bối dẫn đường, giải thích tông bỉ... Thậm chí, tiền bối nếu có “yêu cầu đặc thù” với tiểu nữ, cũng không phải là không thể...
Người con gái ích mạch tầng ba, thanh âm mềm mại, mang chút chút mị ý, mắt như sóng hồ thu, thủy linh linh nhìn Ninh Phàm, ánh mắt hút người.
Ánh mắt này, vận thượng mị công, tuy là ích mạch tầng mười, sợ rằng cũng bị mị hoặc, nhưng ánh mắt của Ninh Phàm bất động, cũng không có “yêu cầu đặc thù”.
Yêu cầu đặc thù, hơn phân nửa là vui vẻ giường chiếu. Cô gái này không phải là hoàn bích, lại là ma nữ, Ninh Phàm coi thường.
- Ngươi dẫn ta đi dạo một chút tông bỉ, sự hầu hạ khác, rất không cần.
Ninh Phàm đè thấp giọng, thanh âm khàn khàn, lão khí hoành thu.
Nữ tử nào dám lạnh nhạt, cười theo nói:
- Dạ... Tần Dung lập tức dẫn tiền bối nhìn một chút tông bỉ... Lần này huyền không ngọc đài, tổng cộng có bảy mươi hai hội trường, mỗi một hội trường có hai trăm đệ tử đấu pháp... Hôm nay là ngày thứ chín của tông bỉ... - Ừ.
Ninh Phàm bất quá một chút dáng vẻ giả bộ, ở chỗ này chờ đợi lão ma, không hề quan tâm gì tới Thiên Ly tông bỉ.
Ánh mắt của hắn tùy ý quét qua hội trường, ánh mắt hơi chăm chú. Bảy mươi hai hội trường cộng lại, ít nhất có trăm tên dung linh cao thủ, ít nhất có mấy ngàn tên ích mạch tầng mười... Nội tình của Thiên Ly tông lại cường đại như vậy...
Số lượng cao thủ vượt xa Quỷ Tước, chỉ cần một Thiên Ly tông đã đủ để càn quét Việt Quốc... Nước của Thiên Ly tông rất sâu.
Lắc đầu một cái, dù Thiên Ly tông có nước sâu hơn nữa, hắn cũng không sợ Thiên Ly. Một tông một phái như thế, nước lại không sâu sao được?
Mình có Loạn Cổ truyền thừa, ai có thể nói, Việt Quốc không có một tên Ninh Phàm khác thu được một cái truyền thừa khác?
Hắn đi qua một cái hội trường, sắc mặt không hiểu, nhưng lúc đi tới hội trường thứ mười lăm, bỗng nhiên thu bước chân, mắt lộ khiếp sợ.
Đạo thân ảnh kia chắc không nhận sai!
Trong hội trường, một hắc bào thiếu niên, cầm một thanh băng xích, liền bại hơn mười tên ích mạch tầng mười cao thủ, uy thế bất phàm.
Mỗi khi chiến bại đối thủ, hắc bào thiếu niên đó căn bản không cho đối phương cơ hội nhận thua, thường thường một thước chém xuống, đập bể nát đầu của đối phương, não tương tràn ra, giết người vô tình.
Khiến Ninh Phàm khiếp sợ, không phải hắc bào thiếu niên tàn nhẫn, mà là dung mạo của thiếu niên. Quen thuộc biết bao, lại xa lạ làm sao....
Ninh Cô... Tại sao hắn ở chỗ này?
Hắn không phải bị Thiên Ly nhốt sao... Làm sao ngược lại thành Thiên Ly đệ tử, ở chỗ này tỷ thí?
Mà băng xích kia, cho Ninh Phàm một loại cảm giác cực kỳ tà dị...
Có điều cổ quái!
Thanh niên áo bào đen, chính là Ninh Cô. Giờ phút này hắn vẻ mặt lạnh lùng, ở trong đấu pháp tràng tùy ý giết người. Mà ở chỗ ngồi của trưởng lão, có bốn Kim Đan lão quái, nữ có nam có, đối với hết thảy các thứ này lại làm như không thấy, tựa hồ ngầm cho phép hành vi giết người của hắn vậy.
Lại có bốn tên Kim Đan lão quái trấn thủ ở nơi này, Nguyên bản Ninh Phàm còn định lập tức cứu đi Ninh Cô, buộc phải thu lại tâm tư đó.
Yên lặng theo dõi diễn biến, đồng thời chờ lão ma trở lại, rồi mới cứu người. Bằng vào bản thân mình, không cách nào từ ở trong tay bốn tên Kim Đan cứu người.
Ninh Cô Hắc bào, tay cầm Băng xích, một thước đánh một cái giết chết ma tu, nhìn như vô tình, nhưng Ninh Phàm lại không thèm để ý chút nào.
Có thể thấy Ninh Cô bình yên vô sự, sống khỏe và ung dung tiêu diệt ma tu như thế, trên đời không chuyện gì, so với nó vui vẻ hơn.
Dù sao giết chính là Thiên Ly tông đệ tử, không phải là quá tốt hay sao?
Trong mắt Ninh Phàm toát ra vẻ từ ái của huynh trưởng. Hắn luôn nhìn Ninh Cô như vậy. Ninh Cô đã trưởng thành rồi, hắc bào phần phật, đã có tu vi ích mạch tầng mười, thật mau...