Cuộc truy đuổi vẫn đang tiếp tục.
Hoàng hôn dần xuống, trong Ngưng Bích sơn, mấy tên Ích mạch thiếu niên đang đuổi giết một thiếu niên 10 tuổi.
Không người biết, tin đồn ngày đó Ninh Phàm rình coi Thanh tiểu thư thì ra có ẩn tình bực này.
Ninh Phong mắt lộ sát cơ, nếu có thể ở trong núi đuổi kịp Ninh Phàm, lúc đó giết chết, tuyên bố Lang Vương gây nên, nhất định không người hỏi tới.
Nhưng bọn chúng đuổi theo lại đuổi theo, Ninh Phàm bỗng nhiên thu bước chân, không chạy nữa.
Đây là nơi một vùng đất hoang vu hiếm người tới.
Đám thiếu niên vây hắn ở trung tâm!
- Không chạy nữa sao?
Ninh Phong tranh cười gằn hỏi.
- Không chạy, bởi vì ta nhớ ra rồi, ta là Ninh Phàm... Các ngươi có thể chết rồi!
Giờ khắc này, một giọt mực đậm đột nhiên loang ra ở trên bầu trời!
Ninh Phong còn chưa phản ứng kịp, đã hóa thành thịt nát mà chết!
- Đây là mộng, ta là Ninh Phàm!
Thiếu niên 10 tuổi lãnh đạm nói, giết người đối với hắn chẳng qua chỉ là chuyện vui đùa!
Thúy Đường giang, một thiếu niên 10 tuổi, lưng đeo giỏ trúc, điềm đạm đi qua.
Nước sông chiếu ra gương mặt non nớt của hắn, chẳng qua là trên mặt, không còn mê mang.
- Đây là Minh La mộng, chín trái Minh La quả, mộng là 450 năm... Điểm cuối cùng của giấc mộng là tâm ma, từng màn của giấc mộng là tư tưởng... Ta đem từng bước giải tư tưởng, cuối cùng chém tâm ma, kết đan!
Đi qua bờ sông, từng màn đi qua nhặt một lên trí nhớ lũ lượt.
Giấc mộng này nghiêng về thực tế. Sự thật của chuyện năm đó là Ninh Phàm ở thâm sơn chạy trốn, dựa vào đường núi quen thuộc, bỏ rơi mấy tên Ích mạch công tử...
Mấy tên gọi là công tử, khí tức của bọn chúng đưa tới Lang Vương truy đuổi nên chết ở miệng sói.
Có lẽ, đó mới là Ninh Phàm lần đầu tiên giết người... Mượn chó sói giết người!
Hắn trở lại Ninh gia, nộp lên linh dược.
Ninh gia tổng quản vuốt râu ngắn, hai mắt liếc liếc, không thèm chú ý đến từng tên người ở.
Vào núi Ngưng Bích hái thuốc, chính là tu sĩ cũng có hung hiểm, khiến cho người ở chịu chết, tốt không còn gì bằng.
Lúc tiếp nhận nhiệm vụ, tổng cộng 471 người, đến khi trở lại chỉ còn 97 người.
Tay không mà về chiếm bảy thành. Người có thể hái thuốc, ít nhất đều trãi qua mấy năm y đạo, nhưng chính là thứ người như vậy cũng bất quá nộp lên bốn năm cây trăm năm linh dược.
Nhưng trên nhóm người này, có một thiếu niên 10 tuổi lại hái được 17 cây.
Tổng quản hơi cảm thấy kinh ngạc, nheo mắt, quan sát đánh giá Ninh Phàm. Hắn phát hiện, thiếu niên này ánh mắt thật giống như một đầm nước tối tăm, lấy ánh mắt của hắn nhận biết bao người, nhưng lại không cách nào nhìn thấu tính cách của người này. - Ngươi tên gọi là gì?
- Ninh Phàm.
- Thuốc này là ngươi hái được sao?
- Phải.
- Ngươi có muốn ở lại Ninh gia ‘Dược đội’ của ta không?
- Không muốn.
- Ha! Lại không muốn sao?
Tổng quản cũng hít một hơi khí lạnh, người hầu nhỏ trước mắt đối mặt mình không khủng hoảng. Hắn đối đáp trôi chảy, càng dám cự tuyệt yêu cầu của mình.
Phải biết đối với bất kỳ người mà nói, vào dược đội đều là cơ hội thay đổi vận mạng.
Thân là tổng quản, người này hàng năm có 3 vị trí, từ người trúng tuyển lấy người thiện biện linh dược, vào dược đội. Một khi vào dược đội, liền thoát khỏi thân làm người ở, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của Ninh gia thì cả đời áo cơm không lo.
3 vị trí này trở thành nguyên nhân vô số người ở nịnh hót tổng quản. Một cơ hội mọi người hâm mộ như vậy chính là một người hầu nhỏ mới 10 tuổi, lại cự tuyệt?! Nói không muốn sao?!
Thêm vào đó chính là một tên thiếu niên 10 tuổi đứng ở nơi đó, lại cho tổng quản một loại cảm giác sâu không lường được.
Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, trên đầu mình rỉ ra một tia mồ hôi lạnh.
- Thôi, không muốn thì không muốn... Một cây linh dược, đổi được 1 lạng tiền, 17 cây, 17 lạng... Lão phu cho ngươi 20 lạng, nhiều hơn 3 lạng. Ngươi giữ lại, coi là ta có hảo ý, nếu ngươi nghĩ thông suốt, tới tìm ta, gia nhập dược đội... ...
Ninh Phàm im lặng nhận lấy tiền. Vác lên giỏ trúc, cung tay rời khỏi.
Thiếu niên 10 tuổi nhưng ánh mắt lại quá mức trầm ổn... Trong lòng Ninh Phàm cảm thán...
- Dược đội... Năm đó ta mơ mộng gia nhập đội này, nhưng bất quá 1 tháng, liền bị ‘Thiên công tử’ tước đoạt thân phận dược đội, chèn ép... ‘Thiên công tử’, Ninh Thiên! Tin đồn người này xem trọng Ninh Thanh Nhi, lại là sư huynh của Ninh Phong. Một đường chèn ép người ta, là người này, đem ta hãm hại, bán rẻ cho tu phỉ làm đỉnh lô bán đi cũng là chủ ý của người này sao? - Mộng rất huyền diệu... Ta có thể thấy ký ức, càng có thể thấy... chuyện ngoài ký ức. Đây là lực lượng của Minh La quả sao?
Đi ra Hải Ninh thành phồn hoa, ngoại ô một mảnh ruộng thuốc, chính là nhà của Ninh Phàm.
Nhà lá cũ nát, Ninh Cô đang rơi mồ hôi luyện võ...
Ninh Cô 9 tuổi, cầm trường kiếm, múa võ giọt nước không lọt. Chẳng qua là thấy Ninh Phàm trở lại, Ninh Cô lập khắc thu kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vui sướng. - Ca ca, ngươi trở lại rồi!
- Ừ, trở lại rồi...
Trở lại rồi, trở lại Ngô quốc rời khỏi đã lâu, mặc dù chẳng qua là mộng.
Nhưng mà giấc mộng này ngược lại cũng có thể nhìn thành là một lần “trọng sinh” đặc biệt, không phải sao?!
- Trong hiện thực, ta không cách nào cho Ninh Cô cơ hội tu tiên... Nhưng mà trong mộng ta có thể! Ngươi muốn bình thản, ta hứa cho ngươi sơn minh thủy tú! Ngươi muốn phú quý, ta hứa cho ngươi thành trì của một nước, nhân gian đế vương! Ngươi muốn trường sinh, ta cho ngươi tuyệt thế công pháp, giúp ngươi đạo thành! Giấc mộng ở Hải Ninh, không người nào có thể làm bị thương ngươi! - Ca, ngươi thế nào?
Ninh Cô 9 tuổi mơ hồ phát giác hôm nay ca ca có chút bất đồng, nhưng hắn không hiểu. Hắn không hiểu, Ninh Phàm trước mắt không còn là người ở mặc cho người có thể lấn, mà là một ma tu mà đại đội Ninh gia lão tổ đều phải ngắm gió mà chạy...! - Không có gì! Hiện tại phàm võ của ngươi có thể dừng lại tu luyện, ta dạy ngươi tiên võ!
- Tiên võ sao?
- Ừ, tiên nhân luyện thể thuật, thuật này được đặt tên là “Cự Cốt quyết”!
...
Ninh Phàm 10 tuổi đã cao 6 thước, thon gầy, nhưng kiên nghị!
Hắn đưa Ninh Cô pháp quyết, tâm nguyện này chấm dứt!
Đêm đã khuya, hắn lại một bước bước vào Hải Ninh thành, dưới ánh trăng trong thành, lạnh lùng đi về trước.
Năm đó, đoàn người Ninh Phong bị Ninh Phàm đánh vỡ hành động xấu xa, lạc đường trong núi, chết ở miệng Lang Vương.
Năm đó, ‘Thiên công tử’ Ninh Thiên sư huynh của Ninh Phong ở đất mà Ninh Phong chết thảm, phát hiện dấu chân của Ninh Phàm, cũng dựa vào dấu chân này, kết luận Ninh Phàm có liên quan chuyện này.
Đêm đó, Ninh Phàm vào thành, dùng tiền mới được mua trăm năm sơn sam, để rắn chắc gân cốt cho đệ đệ.
Đêm đó, hắn ở ngoài phường dược bị một đám thị vệ ngăn lại, dẫn đi gặp Ninh Thiên!
Đêm đó, Ninh Thiên không thèm chú ý đến với hắn, thi hành sưu hồn diệt ức với hắn.
Chẳng qua là có một chút nghi vấn, hắn đến nay không biết, hôm đó mình làm sao chạy trốn.
Đêm tĩnh, ánh trăng huyền bí.
Ninh Phàm thu bước bên ngoài phường dược, chỗ tối có 7 tên đại hán mặc áo giáp đi ra từ nơi đó vây quanh hắn.
- Không được nhúc nhích! Ngoan ngoãn đi theo chúng ta! Thiên công tử muốn gặp ngươi!
Một tên đại hán dùng bàn tay chộp tới, thật giống như muốn bóp nát thân thể nhỏ nhắn của Ninh Phàm. Nhưng mà một khắc, Ninh Phàm trong mắt hiện lên một tia châm chọc. - Ích mạch tầng một thị vệ... Khó trách năm đó, có thể bóp nát xương vai của Ninh mỗ... Chết!
Ninh Phàm một cước đạp đất, giờ khắc này, cả tòa Hải Ninh thành nhẹ nhàng chấn động một cái!
Sự chấn động đó cực kỳ nhỏ nhẹ, nhưng kết quả là vận dụng cực hạn lực lượng của thân thể.
Thật giống như một tên cự nhân, một cước đạp bể địa mạch của nửa Hải Ninh thành!
Trừ 3 Kim đan cao thủ bao gồm Ninh gia lão tổ trong đó, căn bản không người biết được Hải Ninh kịch biến!
- Là ai?! Là tên cao thủ nào xông vào Hải Ninh chứ?
Ba đạo thân ảnh già nua, truyền âm với nhau trong bầu trời đêm, đều hoảng sợ.
7 tên thị vệ vẫn còn mang cười gằn, lại một thoáng thân thể bạo tán mà chết, ngay cả kêu thảm thiết đều không phát ra.
Còn Ninh Phàm đã sớm bước ra một bước, thuấn di!