Chương 1041
Mà Diệp Phùng Xuân và Thôi Cảnh Ba lúc này cũng đã mặt cắt không còn một giọt máu, giống như gặp ma, kinh hãi muốn chết, run rẩy nhìn Lục Hi.
Một lát sau, tám đại chấp sự nâng Thiên Diệu Linh Vũ dậy.
Chỉ thấy quần áo ông ta đã bị thiêu rụi, râu tóc cũng cháy đen, khóe miệng còn có vết máu lớn, chật vật vô cùng.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ phẫn nộ vung ra ống tay áo bị đốt trụi, đẩy đám người đang đỡ mình ra, lảo đảo đi tới trước mặt Lục Hi, gian nan nói.
“Lợi hại, hóa ra cậu chính là Lục Thiên Hành ở Tây Bắc đã đánh bại liên tiếp mấy vị tông sư, thất kính rồi”.
Thiên Diệu Linh Vũ vừa nói chuyện vừa phun mấy ngụm máu, nhiễm đỏ cả vạt áo, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Nghe Thiên Diệu Linh Vũ nói vậy, mọi người tức khắc bừng tỉnh. Lúc trước, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện này.
Tây Bắc có một tông sư mới đánh bại liên tiếp mấy vị tông sư, lúc ấy gia tộc Thiên Diệu có nghe nói tới, nhưng cũng chỉ cười mỉa rồi bỏ qua, cho rằng đây chỉ là tin vịt, không quá để ý.
Dù sao thì lời đồn cũng không đáng tin, tông sư mới lên thực lực có hạn, sao có thể đánh bại tông sư lâu đời được, đúng là trò đùa.
Cho tới khi thấy Lục Hi thi triển ra thực lực tuyệt đỉnh, Thiên Diệu Linh Vũ mới nhớ ra vị tông sư mới lên ở Tây Bắc chẳng phải cũng tên là Lục Thiên Hành hay sao.
Hiện tại xem ra lời đồn không phải là giả, Lục Thiên Hành này đúng là thực lực không tầm thường, nhưng hiện tại đã muộn.
Lục Hi chậm rãi nói: “Không dám”.
Thiên Diệu Linh Vũ lắc đầu cười: “Nếu tôi đã thua thì cũng không biết nói gì hơn, cậu có thể đưa Thôi Cảnh Ba đi, nhưng chuyện này gia tộc Thiên Diệu sẽ không để yên cho cậu đâu. Nếu cậu không gϊếŧ sạch chúng tôi thì hãy chờ cơn thịnh nộ của gia chủ nhà chúng tôi đi”.
Lục Hi lãnh đạm cười: “Chào đón bất kỳ lúc nào, tôi cũng muốn khuyên các người một câu, đi nhận sai với gia chủ đi, đừng để gia chủ các người chỉ vì các người mà hủy hoại địa vị do gia tộc Thiên Diệu vất vả gây dựng nên ở Hoa Hạ”.
“Haha, chuyện này liên quan đến vinh quang của gia tộc Thiên Diệu, tôi sẽ tự bẩm báo gia chủ, cho gia chủ định đoạt, không nhọc cậu phải nghĩ hộ”.
Sau đó, Thiên Diệu Linh Vũ còn nói thêm: “Cho Thôi Cảnh Ba lăn ra đây, đóng cửa, tiễn khách”.
Thôi Cảnh Ba nghe vậy, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn. Đúng lúc này, có một chấp sự bước đến bên cạnh ông ta, xách ông ta lên rồi ném ông ta ra khỏi sơn trang.
Sau đó, tất cả mọi người trong gia tộc đều đi vào sơn trang, cửa lớn sơn trang chậm rãi đóng chặt lại.
Trong sơn trang, Thiên Diệu Linh Vũ nhìn Diệp Phùng Xuân một cái, mặt không cảm xúc đi vào bên trong.
Diệp Phùng Xuân thấy vậy thì vội vàng đi theo sau nói: “Linh Vũ à, ông hãy nghe tôi giải thích đã”.
Lúc ấy ông ta không hề nói với Thiên Diệu Linh Vũ về thực lực thật sự của Lục Hi, bây giờ Thiên Diệu Linh Vũ bị trọng thương, ông ta cảm thấy hơi áy náy.
Mà cùng lúc ấy, ở bên ngoài sơn trang, Thôi Cảnh Ba đang run như cầy sấy nhìn Lục Hi với vẻ mặt hoảng sợ.