Chương 1118
Vượn khổng lồ cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập đến gần, nó lập tức quay lại liền nhìn thấy thanh trường thương kia, với những vết nứt đen tinh tế đang đâm về phía mình.
Con vượn khổng lồ gầm lên dữ dội, nó đứng thẳng bằng hai chi sau, hai chi trước đột nhiên nện mạnh vào lồng ngực, trên người lập tức bộc phát ra một tầng ánh sáng đen, sau đó chỉ thấy nó há miệng phun ra một ngụm, là một quả cầu năng lượng màu đen cực lớn lao nhanh về phía Lục Hi.
Trường thương của Lục Hi chớp mắt liền va chạm với quả cầu năng lượng màu đen, phát ra một tiếng nổ đùng đoàng.
Quả cầu năng lượng đột nhiên vỡ nát khiến năng lượng bên trong tán loạn ra không khí rồi cuộn lên thành mấy cơn lốc xoáy, cuối cùng tiêu tan, thổi tới mức những cành cây lớn cũng phải lắc lư xào xạc.
Lục Hi lúc này cũng đáp xuống đất, chi trước của vượn khổng lồ chống trên mặt đất, nhìn chằm chằm Lục Hi bằng đôi mắt đỏ lựng.
Trương Thuận lúc này đã hoàn toàn chết lặng, hắn làm thế nào cũng không tưởng tượng nổi con vượn khổng lồ này lại sẽ hung tàn như vậy, ngay cả tên lửa cũng không thể khiến nó mảy may thương tổn, đó thế nhưng là tên lửa RPG xuyên giáp, cho dù là xe tăng một khi phát động cũng đủ gây ra một đòn công kích mang tính hủy diệt, con vượn khổng lồ này còn lợi hại hơn cả cỗ xe tăng khổng lồ bằng thép sao? Trương Thuận thực sự không dám tin tưởng.
Và khi nhìn thấy trận giao tranh giữa Lục Hi và vượn khổng lồ, hắn càng kinh hồn bạt vía, trong lòng hắn trước đó cũng chỉ nghĩ rằng những người trong chốn giang hồ này chỉ có một chút năng lực, nhưng cũng chỉ là mạnh mẽ hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nhưng Lục Hi vừa ra tay, năng lượng bùng cháy khắp cơ thể anh bỗng chốc khiến anh như trở thành một vị thần hạ trần, cảnh tượng này hoàn toàn khiến hắn phải chấn động, cái gọi là cao thủ giang hồ trong truyền thuyết kia thực sự có khả năng long trời lở đất!
Lục Hi lúc này cũng gắt gao nhìn vượn khổng lồ, nó vậy mà đã học được kỹ năng sử dụng phép thuật, còn thực sự là trí khôn rộng mở mà, nhưng với một người đã không còn ý định che giấu thực lực như Lục Hi cũng không còn quan trọng nữa.
Anh không ngừng nghỉ mà lại lật tay, lấy ra cây thương rồng thoáng ước chừng trong tay, sau đó bỗng nhiên rót pháp lực vào đó, một cỗ uy áp rồng nhàn nhạt lập tức tản mât ra xung quanh, trong lòng mấy người Lương Thông đều giật nảy, vượn khổng lồ cũng co rụt đầu lại với vẻ dè dặt.
Uy áp của rồng trời sinh đã có lực trấn áp đối với những sinh vật khác, loại sinh vật có trí khôn như con vượn khổng lồ này lại càng cảm nhận được rõ ràng, tuy rằng uy lực rồng trên cây thương rồng rất mờ nhạt nhưng nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ thanh vũ khí này.
Lục Hi lúc này không chút do dự chỉ thấy anh khẽ gầm một tiếng, trên cây thương rồng đốt lên một ngọn lửa vàng sẫm, tay anh nắm chặt cây thương sải từng bước lớn về phía vượn khổng lồ.
Vượn khổng lồ lúc này rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm cực độ, nó rú lên một tiếng, trên thân thể vậy mà ngưng kết ra một lớp vảy đen giống như áo giáp bao phủ khắp người, đồng thời nó cũng hít sâu một hơi sẵn sàng thi triển lại mánh cũ.
Lục Hi chỉ hừ lạnh, hai bước đã nhảy lên trên đầu con vượn khổng lồ, dồn sức cắm cây thương rồng xuống.
Quả cầu năng lượng màu đen do con vượn khổng lồ phun ra chỉ lướt qua người Lục Hi rồi đập vào một ngọn núi ở đằng xa khiến ngọn núi đó trực tiếp bị nứt nổ thành hai nửa, Trương Thuận tại khoảnh khắc này mới hiểu được một kích vừa rồi của Lục Hi hung mãnh đến mức nào.
Cùng lúc đó cây thương của Lục Hi cũng đã đâm xuống, vượn khổng lồ nghiêng người lăn qua một bên nghiền nát mấy cây đại thụ xung quanh, đám người Lương Thông vội vàng lui về phía sau.
Nhưng trường thương của Lục Hi vẫn quét trúng vai của nó, trước mặt vượn khổng lồ cây thương rồng tuy rằng trông vô cùng nhỏ bé giống như một cây chổi nhưng lại xé rách một miệng vết thương dài trên vai nó, trực tiếp phá vỡ lớp giáp bảo vệ của nó.
Vết thương dài tới vài mét kia lập tức rỉ máu không ngừng, khó lòng kín miệng, đây là một đặc tính của cây thương rồng, xé rách!
Chỉ cần là vật bị thương rồng đánh trúng sẽ tạo ra hiệu ứng xé rách đổ máu, miệng vết thương rất khó hồi phục, đây cũng là một trong những tư chất tự nhiên của rồng khổng lồ.
Lục Hi căn bản không đợi vượn khổng lồ phách lối, bước một bước đã đi tới bên cạnh nó, thương rồng cũng quét tới.
Con vượn khổng lồ vừa gầm thét vừa kéo ngã một cây đại thụ rồi quét về phía thương rồng, xem ra nó cũng biết thương rồng tạo thành sát thương và rất khó chữa lành nên nên cũng tìm cho bản thân một món vũ khí.
Nhưng thương rồng của Lục Hi rực cháy lửa nóng trực tiếp quét gãy thân cây đại thụ, tàn nhẫn nện vào trên người vượn khổng lồ, thân hình như một tòa núi nhỏ của nó vậy mà bị đánh tới lăn lộn trên đất, trên người cũng xuất hiện một vết thương dài.
Trong thoáng chốc không nói tới Trương Thuận và những cảnh sát đặc nhiệm kia mà ngay cả Lương Thông cùng những người trong giới võ đạo cũng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không dám tin.
Cần bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm cho con vượn khổng lồ này co rút lăn lộn, thực lực của Lục Hi lại một lần nữa làm mới nhận thức của họ.
Lúc này, Lục Hi theo sau nhanh như chớp, đòn sau nối tiếp đập trước dồn dập đổ xuống xung quanh vượn khổng lồ, bất luận là quét ngang hay đâm chọc đều có thể để lại vết thương trên người vượn khổng lồ, lớp giáp trên thân nó trở nên vô dụng khi đối diện với thương rồng, máu từ vết thương chảy ra không ngừng khiến thể lực của nó trên đà giảm sút.
Vượn khổng lồ thực sự bị chọc tức, nó giống như phát rồ mà va đụng lung tung khắp nơi, tay chân khổng lồ cũng tùy tiện vung vẩy, đôi khi lại nhổ một gốc đại thụ quật về phía Lục Hi.
Một người một vượn chiến đấu trong bán kính vài trăm mét khiến địa hình xung quanh dường như bị một trận cuồng phong cuốn qua, cây cối đổ rạp núi đá rung chuyển.
Lương Thông phát hiện ra rằng vượn khổng lồ căn bản không phải là đối thủ của Lục Hi nên cũng an tâm hơn, ông ta dẫn mọi người rút lui, dùng toàn lực bảo vệ sự an toàn của họ, đồng thời thời thời khắc khắc sẵn sàng hỗ trợ Lục Hi.
Mấy người Lương Thông đã lùi đến một nơi tương đối an toàn, cảnh sát đặc nhiệm còn lùi xa hơn nữa, nếu không phải Lương Thông đưa Trương Thuận theo cùng thì một người đã bị dọa sợ hãi tới hồn bay phách lạc như hắn ta có lẽ đã bị vượn khổng lồ giẫm nát thành bãi thịt vụn rồi.
Hắn ta lúc này co ro ở phía sau, căng thẳng theo dõi màn giao tranh giữa Lục Hi và vượn khổng lồ, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Mà lúc này vượn khổng lồ đột nhiên ngẩng đầu lên trời gầm thét một tiếng, hai tay to lớn nắm thành quyền dùng khí thế Thái Sơn đè đầu đập về phía Lục Hi, đồng thời một cỗ lực lượng mạnh mẽ cũng bao trùm lấy anh, khiến anh gần như không thể động đậy.