Chương 1133
Thấy cửa đã mở mà Phù Đồ lại đứng ở cửa muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, Lục Hi trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì nói đi”.
Lúc này, Phù Đồ mới cúi đầu nói: “Anh Lục, hai ngày nữa ở thành phố Châu Trịnh tỉnh Nam Hà sẽ có một trận thi đấu quyền anh ngầm, không biết anh có hứng thú không”.
Lục Hi nghe xong, lười nhác nói: “Trận đấu quyền anh ngầm có gì đáng xem đâu, không có hứng thú”.
Theo Lục Hi thấy, những trận đấu quyền anh ngầm đó chẳng qua là vì tiền, một vài võ sĩ liều mình quyết đấu, hoàn toàn không có sự xuất hiện của cao thủ, anh không chút hứng thú.
Mà lúc này, Phù Đồ không nói gì cũng không rời đi, chỉ lặng lẽ đứng đó với vẻ mặt ngập ngừng.
Lục Hi nhìn thấy vậy, chậm rãi nói: “Ở trước mặt tôi, còn dám vòng vo?”
“Thuộc hạ không dám, chỉ là sợ anh tức giận, vì vậy…”, Phù Đồ toát mồ hôi lạnh nói.
“Hừ, Có gì nói mau”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Lúc này Phù Đồ mới nói đầu đuôi gốc ngọn.
Hóa ra hàng năm thế giới ngầm đều có một trận thi đấu quyền anh ngầm hoành tráng, các ông trùm của thế giới ngầm ở các nơi sẽ mang người đến tham gia để thể hiện sức mạnh của bản thân, đồng thời, đây cũng là một canh bạc lớn, tiền cược kinh người. Trong số đó, không ít người trong võ đạo bí mật tham gia, thắng được rất nhiều tiền.
Tất nhiên, các tông sư không thèm tham gia những trận đấu như này, nhưng năm nay lại rất bất ngờ.
Lúc trận thi đấu quyền anh vừa bắt đầu, có một tên người Thái Lan lên tiếng nói rằng sẽ tham gia trận đấu quyền anh, đồng thời thách đấu tất cả võ sĩ của Hoa Hạ.
Việc này ngay lập tức dấy lên cơn giận dữ của tất cả các ông trùm trong thế giới ngầm cả nước, bao gồm một vài ông trùm trong võ đạo.
Một tên Thái Lan cũng dám đến Hoa Hạ huênh hoang, làm gì có cái lí này, ngay lập tức, tất cả các ông trùm dẫn theo thuộc hạ đắc lực đến Châu Trịnh, nơi tổ chức sự kiện năm nay.
Nhưng hôm kia ngay trước khi trận đấu giao hữu bắt đầu, Somchai buông lời ngông cuồng, một võ giả hậu thiên không phục, liền lên đài đọ sức, bị Somchai đánh bị thương.
Những người trong thế giới ngầm vô cùng phẫn nộ, vốn định lập tức dạy dỗ hắn ta, nhưng dưới sự khuyên giải của người chủ trì, đợi trận đấu quyền anh chính thức bắt đầu, sẽ tên cho Somchai này biết tay, bằng không bọn họ cũng sợ bị người khác chê cười.
Nhưng Phù Đồ đã tinh ý phát hiện người này không hề tầm thường, thậm chí đến hắn ta cũng không phải là đối thủ, phải biết rằng hiện tại hắn ta đã ngang hàng với tông sư.
Sau khi do dự, Phù Đồ lập tức trở về, báo lại việc này với Lục Hi, một là Phù Đồ sợ bên trong có âm mưu gì đó.
Suy cho cùng, một người Thái Lan sao có thể vô duyên vô cơ tham gia vào trận đấu quyền anh ngầm ở Hoa Hạ, hai là hắn ta cũng không phải là đối thủ của người này, Phù Đồ nghi ngờ trong thế giới ngầm không có ai có thể đánh lại được hắn ta, đến lúc đó Hoa Hạ sẽ bị mất hết mặt mũi.
Lục Hi nghe xong, khẽ nhíu mày suy nghĩ.
Một lúc sau, Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi cùng anh đi xem xem tên Somchai này muốn giở trò gì”.
Một kẻ đến ngay cả Phù Đồ cũng cảm thấy không phải là đối thủ, chắc chắn đã là một tông sư rồi, điều này khiến Lục Hi cảm thấy có chút hứng thú.
Hơn nữa, Hoa Hạ là nước lớn, sao có thể dung túng cho những nước khác tới cửa khiêu khích, đây là việc mà tất cả các võ giả ở Hoa Hạ đều không thể khoan nhượng.
Phù Đồ vừa nghe thấy Lục Hi đồng ý, trên khuôn mặt khó coi cũng lộ ra một chút vui mừng.
Lúc đầu, hắn ta sợ anh Lục nghĩ là hắn ta muốn mời anh đến để phô trương thanh thế, sẽ hiểu lầm mình, vì vậy không dám nói. Nhưng bây giờ xem ra anh Lục không nghĩ như vậy, Phù Đồ cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Sau đó, lại nghe thấy Lục Hi nói: “Như này đi, dù sao hai ngày này cũng không có việc gì làm, bây giờ đi thôi, tôi cũng đi xem xem trận đấu quyền anh ngầm này rốt cuộc là như thế nào”.
Phù Đồ lập tức nói: “Xe ở ngoài rồi chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào”.
Lục Hi gật đầu, sau đó đi dặn dò Vân Vệ Hoành vài câu, rồi cùng Phù Đồ lái xe đến thành phố Châu Trịnh tỉnh Nam Hà.
Tỉnh Nam Hà là nơi khởi nguồn của nền văn minh Hoa Hạ, là cố đô của mười ba triều đại, có bề dày lịch sử, dân cư đông đúc, cũng là một tỉnh lớn của Hoa Hạ, một trăm ngàn năm trước, nơi đó đã có dấu vết của con người, và để lại di chỉ Linh Tỉnh, cũng rất đáng để đi xem.
Phù Đồ lái xe hơn bảy tiếng đã đến được thành phố Châu Trịnh tỉnh Nam Hà, tỉnh lân cận Tây Bắc.
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, hai người gặp Hoàng Thất và Hoàng Cửu ở khách sạn, nói chuyện một lúc mới biết Hoàng Nhị Thập Nhất ở lại Tây Kinh trấn thủ không tới, sau đó mọi người đi ra ngoài ăn cơm.
Ở chợ đêm bên ngoài, Lục Hi ăn một bữa thịnh soạn, sau đó lái xe đến một khu danh lam thắng cảnh ở ngoại thành có tên “Khu danh lam thắng cảnh Tung Âm”.
Tung Âm là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố Châu Trịnh, cách nội thành khoảng hai mươi ki lô mét. Khu danh lam thắng cảnh nằm ở sườn bắc của Tung Sơn, chịu ảnh hưởng từ đứt gãy địa tầng của Tung Sơn, đỉnh phía nam dựng đứng, đỉnh phía bắc thoai thoải.
Các đỉnh núi ở phía nam cao chót vót dốc đứng, những khối đá có hình dạng kỳ lạ sinh động như thật, cây cối ở sườn bắc cành lá xum xuê, thông bách xanh biếc che khuất bầu trời và ánh nắng, cả một vùng núi cao, mây mù vờn quanh, cảnh sắc tráng lệ.
Lúc này, mặc dù đã là buổi tối, nhưng khu danh lam thắng cảnh Tung Âm vẫn được ánh đèn đuốc chiếu sáng, khắp nơi đều sáng trưng.
Xuống xe ở bên ngoài khu danh lam thắng cảnh, Lục Hi khó hiểu nói: “Nơi này buổi tối còn có người tới sao?”
Nhìn mọi người ra vào không ngớt, Lục Hi có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, ban đêm khu danh lam thắng cảnh thường không có người.
Lúc này, Phù Đồ vội vàng giải thích nói.
“Khu danh lam thắng cảnh Tung Âm này thật ra là đại ca thế giới ngầm của Nam Hà Cửu Vĩ Xà Ân Bặc bỏ vốn xây dựng, là địa điểm tư nhân, trận đấu quyền anh cũng được tổ chức ở đây, để che tai mắt, Ân Bặc sớm đã làm nền, lên tiếng nói rằng ở đây tổ chức thi đấu biểu diễn võ thuật, có tiền thưởng lớn nên thu hút rất đông khách du lịch, có thể coi là hoạt động tuyên truyền của khu danh lam thắng cảnh, đồng thời cũng chặn được miệng của chính quyền”.
Lục Hi lúc này mới nhận ra Ân Bặc này rất biết cách làm ăn, một công đôi việc.