TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cự Long Thức Tỉnh
Chương 1139

Chương 1139

Còn bốn người Ngô Đạt, Vương Kiều, Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh lại vô cùng kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, bọn họ bị thua thảm hại.

Trên trán Vương Kiều toát mồ hôi hột to như hạt đậu, cô ta cũng giống như Chu Nhã, đều là nhân viên làm công ăn lương, lần này thua mấy trăm ngàn, trừ số tiền thắng được, cô ta đã đổ hết số tiền tiết kiệm vào đó, sau này cô ta phải làm thế nào?

Chu Nhã lại càng không thể tin nổi, sững sờ nhìn sàn đấu, Cao Tiến Hổ giành chiến thắng đang cúi đầu chào mọi người.

Hồi lâu sau, Ngô Đạt quay người một cách khó khăn nhìn sang Chu Nhã với ánh mắt không thể tin nổi, sắc mặt tái nhợt nói: Xin lỗi Tiểu Nhã, cô đã thua bao nhiêu, tôi đền cho cô”.

Thể diện của anh ta, coi như mất sạch rồi.

Lúc này, Chu Nhã lại hưng phấn hô lên: “Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi, tôi đã thắng hai mươi triệu, tôi đã thắng hai mươi triệu”.

“Chu Nhã, cô đang nói gì?”

Đám người Ngô Đạt nhìn Chu Nhã như phát điên, lo lắng hỏi, bọn họ đều nghi ngờ Chu Nhã bị thua đậm, không chịu nổi đả kích, tinh thần có vấn đề, nói câu như vậy thì lớn chuyện rồi.

Chu Nhã điên cuồng một hồi xong, sững sờ nhìn đám người Ngô Đạt, thực sự khó mà kiềm chế niềm vui trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã thắng hai mươi triệu”.

“Cô nói cái gì cơ?”

“Chu Nhã, cô không sao chứ?”

“Thua cũng không sao, Tiểu Nhã, tôi đền cho cô”.

Mọi người nghe thấy lời của Chu Nhã, đều quan tâm nói.

Lúc này, Chu Nhã ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu, chỉ thấy cô ấy cúi đầu cười nói: “Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng”.

Mọi người nhìn Chu Nhã, chỉ thấy cô ấy thực sự không giống như xảy ra chuyện, mới yên tâm phần nào.

“Chúng ta đi thôi, trận đấu kết thúc rồi”, lúc này Chu Nhã nhìn mọi người nói.

Mọi người gật đầu, lặng lẽ đứng lên, đi ra với với khuôn mặt khổ sở mếu máo, bọn họ đã thua không ít tiền, đâu thể vui nổi.

Tất cả cùng đi đến khách sạn ở lối vào sơn cốc, lúc này, Chu Nhã bỗng nói: “Lục Hi, chẳng phải cậu nói có phòng sao, giờ có còn không, mọi người nghỉ tạm một đêm, chẳng phải sáng ngày mai cuộc thi chính thức bắt đầu sao, tôi muốn xem”.

Lúc này Chu Nhã tràn đầy hiếu kỳ với đấu quyền Anh, cô ấy muốn xem tiếp, xem còn xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Chu Nhã không còn để ý đến chuyện cược tiền, ngược lại cô ấy quan tâm đến giọng nói trong đầu mình rốt cuộc là thế nào, mình thực sự là con cưng được ông trời chọn trúng ư, mình thực sự may mắn như vậy sao?

Đám người Ngô Đạt cũng vì thua không ít tiền, sốt ruột muốn gỡ gạc, cũng không có tâm trạng chạy đi chạy lại, hơn nữa, bọn họ cũng muốn xem, tên khoác lác Lục Hi chém gió đến mức nào, tất cả đều nhìn sang Lục Hi.

Lục Hi thấy vậy, khẽ gật đầu nói: “Phòng vẫn còn, nếu mọi người không chê thì đến đây”.

Nói xong, Lục Hi quay người đi vào khách sạn, mọi người đều đi theo sau với vẻ mặt nghi ngờ, chẳng lẽ tên nghèo kiết xác này lại có phòng ở đây thật?

Mọi người đi theo Lục Hi lên tầng với câu hỏi nghi vấn này, đợi khi Lục Hi mở cửa phòng VIP, đám người Chu Nhã đều sửng sốt.

“Đây là phòng của cậu thật à?”

Ngắm phòng VIP vô cùng sang trọng, Chu Nhã không kìm được hỏi một câu.

Đám người Ngô Đạt cũng vô cùng kinh ngạc, tuy bọn họ có tiền, nhưng cũng không đạt được đến tiêu chuẩn được ở trong phòng VIP, huống hồ còn là ở khu thắng cảnh Tung Âm vốn đã cháy phòng.

Lúc này, Lục Hi cười thản nhiên nói: “Đây là phòng của một người bạn của tôi, tôi cũng chỉ mượn thôi”.

Lúc này, mọi người đã đi vào trong, ngắm nhìn xung quanh, đương nhiên bọn họ cũng nghe thấy lời nói của Lục Hi.

Nhưng lúc này, bọn họ không nói gì, coi như là mượn, thì cũng phải có thể diện lớn, có người cho anh mượn mới được. Lúc này, trong lòng bọn họ, Lục Hi đã khác trước, ánh mắt Vương Kiều nhìn Lục Hi cũng hoàn toàn thay đổi.

“Mọi người cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi đi, muốn uống gì tự lấy, đừng khách sáo, tôi hơi mệt, nghỉ ngơi trước đây”.

Lục Hi nói xong, tìm một tấm thảm chạy đến phòng thể thao trải ra nằm.

Ngoại trừ Chu Nhã, anh cũng chẳng có gì cần giao lưu với những người này, bọn họ muốn ngủ ở đâu thì tùy.

Mọi người thấy Lục Hi đi nghỉ, đều tỏ vẻ mặt khó hiểu, lát sau, chỉ nghe Chu Nhã nói: “Tôi và Vương Kiều vào phòng ngủ phụ đi, các phòng khác, mọi người cứ tự nhiên”.

Nói xong, Chu Nhã kéo Vương Kiều vào phòng ngủ phụ, để lại đám người Ngô Đạt, Chu Nhã có đầy một bụng tâm sự, bây giờ cô ấy chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, xem lúc tỉnh dậy, việc này có phải là sự thật không.

Đám người Ngô Đạt quay sang nhìn nhau với sắc mặt khó coi, nằm ngủ ngay tại phòng khách. Phòng khách ở đây, sofa sang trọng còn dễ chịu hơn nằm giường của phòng bình thường, tùy ý trải tấm thảm là có thể ngủ rất ngon.

Bọn họ cũng không có mặt mũi đến ngủ phòng ngủ chính, nên phòng ngủ chính lại không có ai.

Nhưng Ngô Đạt không làm sao ngủ được, hắn sợ mọi người thua không ít tiền, lại bị Lục Hi chiếm ưu thế trước mặt Chu Nhã, trong lòng đè nén ngọn lửa đang bùng cháy sôi sục.

Lúc này, Tỉnh Tuyên Minh nhỏ tiếng nói: “Anh Ngô, đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng phải ngày mai còn có cơ hội à, chúng tôi tin anh, ngày mai chúng ta sẽ thắng”.

“Đúng thế, chẳng phải chỉ thua chút tiền thôi sao, chúng tôi thua cũng không sao, anh Ngô đừng nghĩ nhiều”, Lưu Xuân Sinh cũng khuyên nhủ.

Ngô Đạt sầm mặt, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, mọi người ngủ đi”.

Nói xong, Ngô Đạt dùng thảm che đầu, còn Lưu Xuân Sinh và Tỉnh Tuyên Minh cũng nhắm mắt, trông như đã ngủ.

Mỗi người đều ôm tâm sự riêng trong lòng, cũng không biết đã ngủ hay chưa, cho đến khi trời sáng, mọi người đều dạy từ sớm, ngồi trong phòng khách.

Lục Hi ngủ dậy vừa thấy mọi người đã dậy, mỉm cười, đi tắm rửa, gọi đồ ăn sáng, tất cả vội vàng ăn qua loa xong, rồi đi vào trong sơn cốc.

Hôm qua bị thua, hôm nay bọn họ nhất định phải thắng, đặc biệt là Ngô Đạt, đối với anh ta, thua tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trước mặt Chu Nhã và Lục Hi, anh ta đã mất thể hiện, anh ta nhất định phải lấy lại, việc này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.

Đọc truyện chữ Full