Chương 1141
Lúc này, tất cả đại lão đều nhìn xuống sàn đấu với sắc mặt nghiêm trang, sự cường mạnh của Somchai, bọn họ đều cảm thấy không dễ đối phó, chỉ có cho thuộc hạ đi thăm dò trước, thực sự không được, bọn họ cũng chỉ đành lên sàn đấu, nhưng trước đó, vẫn phải cố hết sức tìm hiểu rõ Somchai, nếu không, nếu bọn họ lên sàn đấu mà bị thua, người này có thể bị ném ra nước ngoài, nhưng đây là nỗi nhục vô cùng lớn, bọn họ sẽ bị cả nước chê cười.
Lúc này, Quốc Bang lên sàn đấu, chắp tay với Somchai, sau đó bày thế định tấn công, người Hoa Hạ vẫn rất coi trọng lễ tiết.
Somchai lại cười lớn một tiếng, bước một sải chân đã xông về phía Quốc Bang, hai chân giật đá xông lên như cối xay gió.
Lúc này, có thể nhìn thấy cơ bắp trên người Somchai nổi lên như sắt đá và che đi một tầng chân khí màu vàng đất, giống như máy xúc đất hình người, xúc về phía Quốc Bang.
Quốc Bang cũng vận chân khí toàn thân, hai quyền mang theo gió kình, nghênh đón về phía Somchai.
Nhưng dưới thế tấn công như mưa cuồng gió giật của Somchai, ngay cả hai chiêu mà anh ta cũng không đỡ được, bị đá bay, miệng phun ra máu ngã xuống đất, bị người ta bê đi.
Lúc này, sắc mặt của các đại lão càng sầm xuống nặng trĩu đến mức có thể nhỏ nước, tuy Quốc Bang không phải là người mạnh nhất trong số thuộc hạ của họ, nhưng cũng là cao thủ, mà lại không đỡ nổi hai chiêu, trong lòng bọn họ đã có dự cảm cực kỳ không tốt.
Nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không thể rút lui, mặc cho Somchai hống hách, nếu vậy, bọn họ sẽ thành trò cười, cũng không còn mặt mũi xưng hùng trên giang hồ.
Lúc này, lại có một vị đại lão phái ra thuộc hạ của mình đến nghênh chiến Somchai.
Lúc này, mọi người đều biết, người này cũng không phải là đối thủ của Somchai, ứng chiến cũng sẽ là kết cục bại trận, nhưng bọn họ cấp thiết cần tìm hiểu nhiều hơn về võ kỹ của Somchai để tiện ứng phó, cho nên cũng chỉ có thể áp dụng chiến thuật này, bởi vì bọn họ cảm thấy cho dù bọn họ lên sàn đấu, cũng chưa chắc có thể đánh được Somchai này.
Còn người lên sàn cũng biết rõ sứ mệnh của mình, cũng không hề sợ hãi, thét một tiếng dài liền xông lên sàn đầu, không nói nhiều, lao về phía Somchai.
Anh ta cũng biết mình không phải là đối thủ của Somchai, chỉ hy vọng mình có thể cầm cự lâu một chút, để tiện cho đại lão của mình nhìn ra điểm yếu của Somchai.
Lúc này, Ngô Đạt lại trầm giọng nói: “Somchai này rất lợi hại, chúng ta đặt cược cho hắn, tuyệt đối không vấn đề”.
Lúc này, đám người Vương Kiều mới hoàn hồn lại, nhìn Ngô Đạt một cái, thấy vẻ mặt không cảm xúc của Ngô Đạt, mấy người cắn răng, lấy di động ra đặt cược, tối qua thua nhiều như vậy, bây giờ dù thế nào cũng phải thắng.
Lúc này Lục Hi nhìn Chu Nhã, mỉm cười nói: “Sao cậu không đặt cược, Somchai này có vẻ sẽ thắng đấy”.
Chu Nhã lắc đầu, khẽ nói: “Somchai này là người nước ngoài, hình như đang thách thức người Hoa Hạ chúng ta, tôi sẽ không đặt cược cho hắn”.
Lục Hi gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc này, Ngô Đạt lại nói: “Tiểu Nhã, có gì đâu, đặt cược cho ai cũng là đặt, chỉ cần thắng được tiền là được”.
Chu Nhã lắc đầu: “Các anh đặt đi, đừng lo cho tôi, tôi không muốn cược”.
Ngô Đạt nén một bụng tức giận, nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể lặng lẽ quay đầu nhìn trận đấu.
Mặc dù cược như vậy, gần như là chắc thắng, nhưng Ngô Đạt lại cảm thấy có nỗi ấm ức tức giận không nói ra lời, lại càng có ý thù địch một cách khó hiểu với Lục Hi, anh ta luôn cảm thấy, sự xuất hiện của Lục Hi khiến anh ta mất hết mặt mũi, nếu không phải có Chu nhã ở đây, anh ta cũng gần như không nhịn được muốn xử lý Lục Hi một trận.
Lúc này, cuộc chiến trên sàn rất nhanh đã kết thúc, Somchai giành chiến thắng, người thách chiến bị thương nặng xuống sàn.
Lúc này, Somchai nhảy điệu múa dân tộc của bọn họ với vẻ mặt đắc ý, vẫy tay vui mừng với xung quanh, nhưng không ai thèm để ý hắn.
Lúc này, mọi người đã nhìn ra, Somchai này cố ý đến thách thức, tuy phần lớn bọn họ đều đặt cược cho Somchai thắng, nhưng trong lòng vẫn rất ghét hắn.
Thắng cược thì thắng cược, nhưng mọi người vẫn có cùng chung mối thù dân tộc.
Lúc này, lại có một người lên sàn, bắt đầu chiến đấu với Somchai, người này đã là cao thủ cảnh giới đỉnh phong hậu thiên, trong tay đã ngưng kết ra một thanh trường kiếm khí binh, chém về phía Somchai như cối xay gió.
Mọi người đều tập trung theo dõi, tuy bọn họ cược cho Somchai thắng, nhưng vẫn hy vọng, có người có thể đánh bại Somchai, xả giận cho bọn họ.
Lúc này, Somchai cười điên cuồng một tiếng, lại dùng tay không đối đầu với khí binh đó, khí binh chém lên cánh tay của hắn, lại phát ra tiếng kim loại đập vào nhau, không thể đánh hắn bị thương.
Võ giả này cũng rất thận trọng, chỉ không ngừng đi vòng quanh và không quấn chặt lấy Somchai.
Bởi vì qua hai cuộc chiến đấu trước đó, anh ta đã nhìn ra, Somchai này, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ gần như đều là vũ khí, đỉnh đầu khớp gối đều vô cùng sắc bén, động vào sẽ bị thương.
Cuộc chiến kéo dài năm sáu phút, hai người càng đánh càng kịch liệt, chỉ thấy Somchai hét lớn, chộp tóm lấy khí binh của đối thủ, quát lớn một tiếng.
Khí binh đó bị đập vỡ, sau đó hắn đập cùi chỏ lên lồng ngực người này, người này lập tức “oa” một tiếng, miệng phun máu tươi, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Quá láo xược rồi”.
“Đánh chết hắn đi, mẹ kiếp”.
“Tôi không cược cho hắn nữa, mẹ kiếp, tôi cược cho các anh, các anh dạy bảo tên man rợ này một trận tử tế đi”.
Lúc này, các khán giả trên trường đấu thấy Somchai ra tay độc ác như vậy, ào ào hô lớn, nhất thời sôi sục căm phẫn.
Somchai chỉ cười lạnh lùng, nhìn mọi người vẫn tỏ vẻ mặt thách thức.
Lúc này, một đại lão đứng lên, chậm rãi nói: “Tôi xin lĩnh giáo người này, nếu thua trận, các vị chớ trách tội”.
Nói xong, ông ta chậm rãi đi lên sàn đấu.
Lúc này, các vị đại lão đều chắp tay nói: “Lão đại Triệu cẩn thận, nếu thua trận, chúng tôi sẽ liều tính mang cũng quyết không sợ hãi rút lui”.
Lão đại Triệu gật đầu, không quay đầu lại mà đi thẳng lên sàn.