Chương 1161
Người được gọi là Lục Thiên Hành đó vẻ mặt lạnh nhạt đứng giữa đại sảnh, tay phải hướng xuống, dưới tay có một quang tráo màu vàng hình tròn rộng khoảng một thước, trong quang tráo có một bóng người màu đen nhỏ bé, chính là quốc sư Thấp Long Bà.
Còn đám lính đặc chủng sớm đã hôn mê bất tỉnh ngã vật trên đất, Oona vẻ mặt hoảng sợ chứng kiến tất cả, không biết nên làm thế nào mới được.
Đúng lúc này, Lục Hi nhìn chằm chằm vào thần hồn của Thấp Long Bà bị giam cầm trong quang tráo, lạnh nhạt cười nói: “Cho rằng tinh thần rời khỏi thân thể, tạo nên một thế giới tinh thần là có thể đánh lại tôi à?”
Thế giới vừa nãy chẳng qua chỉ là do Thấp Long Bà dùng lực tinh thần của mình để tạo ra một ảo cảnh, ác long trong đó là do ông ta tự mình biến hóa ra. Nếu như là người bình thường bị vây bên trong thì đúng là gay go thật, bởi vì một khi tinh thần của một người bị gϊếŧ chết trong đó thì cũng tương đương như cái chết thật sự.
Có điều, chút lực tinh thần đó của Thấp Long Bà còn kém rất xa so với Lục Hi, bản thân Lục Hi vốn đã có lực tinh thần khổng lồ như cự long, cộng thêm tu luyện Long Đằng quyết nên lực tinh thần của anh đã chuyển hóa thành thần thức, cường đại mà thâm sâu, đối phó với ảo cảnh tạo ra từ chút lực tinh thần đó của Thấp Long Bà vẫn thừa sức. Anh cũng chỉ mới thể hiện chút bản thể của lão long đó thôi mà Thấp Long Bà đã sụp đổ ê chề.
Có điều, Thấp Long Bà cũng coi như rất lợi hại rồi, về mặt tu vi và nghiên cứu về lực tinh thần cũng khiến Lục Hi bình sinh hiếm thấy, trên thế giới này ngoài bản thân anh ra, hiện tại Lục Hi chưa gặp được ai có thể vượt qua Thấp Long Bà về mặt lực tinh thần.
Còn lúc này, Thấp Long Bà bị bao vây trong quang tráo, sợ hãi dè dặt dập đầu nói với Lục Hi:
“Lục đại sư, Thấp Long Bà có mắt như mù, phạm tội với cậu, tôi xin lỗi cậu, xin cậu hãy tha cho tôi, từ nay về sau tôi nhất định hối cải triệt để, làm người lại từ đầu”.
“Ha ha, làm người lại từ đầu, người như ông tôi thấy không thể làm người lại từ đầu được đâu, chi bằng để tôi tiễn ông tới một nơi tốt đẹp để ông tận hưởng tốt hơn đấy”, Lục Hi thản nhiên đáp lời.
Nghe thấy giọng nói sắc lạnh như băng của Lục Hi, trong lòng Thấp Long Bà dấy lên nỗi hoảng sợ, ông ta bất giác cảm thấy đó tuyệt đối không phải là một nơi tốt đẹp nào cả.
Hiện tại ông ta đã mất đi thể xác, chỉ dựa vào một đạo thần hồn để sống, nếu như trong thời gian ngắn không tìm thấy được cơ thể đoạt xác thì ông ta sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
Vốn dĩ ông ta nhìn ra được không phải là đối thủ của Lục Hi nên đã cắn răng thần hồn xuất khiếu, bỏ chạy về hoàng cung, dụ dỗ Lục Hi tới đây nhằm dựa vào một bộ pháp khí ở đây rồi dùng lực tinh thần cường đại của chính mình tiêu diệt Lục Hi, đến lúc đó rồi tìm một thân thể khác để đoạt xác.
Thực sự không được thì đoạt xác Rama X cũng được, mặc dù ông ta tuổi tác hơi cao nhưng tốt xấu gì cũng là quốc vương, bản thân vẫn có thể hưởng thụ thêm vài năm nữa rồi từ từ nghĩ cách là được.
Nhưng không ngờ, dù đã dùng đến bộ pháp khí này rồi mà ông ta vẫn không đánh bại được Lục Hi, hơn nữa ông ta còn bị lực tinh thần tinh hùng hậu đó của Lục Hi hoàn toàn dọa cho chết khϊếp. Con cự long dài vạn trượng đó quả thực là ác mộng của ông ta, lực tinh thần phải cường đại thế nào mới có thể biến hóa ra được chứ, ông ta thật sự không dám tưởng tượng.
Hiện tại, ông ta đã hoàn toàn bị giam cầm, lực lượng mạnh mẽ như có như không truyền đến từ tay Lục Hi đó khiến ông ta càng thấy sợ hãi hơn, ông ta biết chỉ cần Lục Hi khẽ dùng lực một chút thôi là ông ta sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán, biến mất khỏi cõi đời này.
Những gì mà Thấp Long Bà đã mất đi tất cả sức mạnh hiện tại có thể làm cũng chỉ là cầu xin Lục Hi, hy vọng có được một con đường sống.
“Lục đại sư, cậu tha cho tôi đi, tôi thật lòng hối cải rồi, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi nguyện làm nô bộc hèn mọn cho cậu”.
Lúc này, Thấp Long Bà vì mạng sống mà lời lẽ gì cũng có thể nói ra được.
Nhưng vào lúc này chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân đồng đều vang lên từ bên ngoài cùng với các loại tiếng súng ống.
Một lát sau thì thấy hàng loạt quân lính trang bị đầy đủ vũ trang xông về phía này, Lục Hi nhíu mày.
Đúng vào lúc này, Oona đột nhiên đi đến trước cửa đại sảnh, giơ một tay ra nói: “Tôi là thị vệ trưởng của hoàng cung Oona, hiện tại không ai được phép vào trong, ở ngoài chờ đợi mệnh lệnh của hoàng thượng”.
Một đại tá bước lên chào Oona theo kiểu quân đội rồi nói: “Chúng tôi nhận được báo động có người xông vào hoàng cung, uy hϊếp sự an toàn của quốc vương bệ hạ cho nên mới vội tới tiếp viện, lập tức cho chúng tôi vào trong”.
“Tình huống có thay đổi, bệ hạ vẫn bình yên vô sự, các người cứ ở ngoài này chờ đợi là được”, Oona không hề nhún nhường.
Lúc này Oona đã nhìn ra được sự việc không hề đơn giản, Lục Thiên Hành đó cũng không có vẻ như muốn gϊếŧ chết bệ hạ, quốc sư cũng không còn là quốc sư trước đây nữa, tình huống rất phức tạp.
Lục Thiên Hành lại vô cùng mạnh mẽ, những người này vào trong cũng không phải là đối thủ của Lục Thiên Hành, nếu như khiến anh tức giận thì còn khiến mọi chuyện đảo ngược, hiện tại bệ hạ tạm thời không có nguy hiểm gì, vẫn nên để những người này ở bên ngoài, không được manh động vẫn tốt hơn.
Đại tá dẫn đầu thấy vậy cũng không dám tùy tiện xâm nhập, dù sao Oona cũng là thị vệ trưởng hoàng cung, phụ trách toàn bộ lực lượng quân sự, cho dù người có chức vị cao hơn Oona thì tới đây cũng phải nghe chỉ thị của Oona, đây là thiết luật đã có từ lâu.
Lập tức đại tá chỉ huy hạ lệnh bao vây nơi này sau đó án binh bất động.