TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 3 - Chương 61: Năm đó chúng ta ăn lẩu, giết người

Chuyện xưa nói tới đây, dĩ nhiên vẫn chưa hết, chỉ là vừa mới bắt đầu.

Tỉnh Cửu nghĩ tới chuyện năm đó, trầm mặc thời gian rất lâu.

Sư tổ vì chuẩn bị phi thăng, đem Thanh Sơn Chưởng môn truyền cho sư phụ sau đó đi Ẩn Phong.

Ai cũng không ngờ tới, bởi vì Nam Xu đánh lén, sư tổ phi thăng thất bại, tiếp theo, sư phụ phi thăng cũng thất bại, một mạch này chỉ còn lại có hắn cùng với sư huynh hai người.

Những năm đó hắn cùng với sư huynh sinh hoạt rất khó khăn, đừng bảo là chức chưởng môn, chính là Thượng Đức phong cũng suýt nữa bị cướp đi.

Sau đó, sư huynh thậm chí còn bị trục xuất khỏi sơn môn.

Dĩ nhiên, bị trục xuất sơn môn là giả.

Tựa như câu chuyện của Liễu Thập Tuế, chỉ bất quá nơi mà sư huynh đi chính là Minh Giới.

Cuối cùng hắn giống như Liễu Thập Tuế hiện tại, thành công hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Thanh Sơn.

Nhưng dưới tình hình như thế, chư phong còn lại vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, thậm chí mượn chút chuyện ngang ngược chỉ trích đối với sư huynh.

Hi vọng sau khi Liễu Thập Tuế trở về không gặp phải vấn đề tương tự.

Khi đó Thượng Đức phong thật sự rất bề bộn.

Sư huynh cùng hắn còn có Nguyên Kỵ Kình, Liễu Từ ăn lẩu rất nhiều năm, thỉnh thoảng còn chơi mạt chược.

Cho đến khi người nên Thông Thiên Thông Thiên, người nên Phá Hải Phá Hải.

Sư huynh rốt cục thành công đoạt lại chức Thanh Sơn Chưởng môn.

Thật ra hắn cũng không quá rõ ràng những năm đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.

Hắn chuyên tâm tu đạo, chưa từng rời khỏi Thượng Đức phong, cả cái động phủ hàn khí âm trầm kia cũng rất ít khi ra.

Chỉ có lần đó sư huynh nói muốn đi giết người, hắn mới rời khỏi động phủ mang theo Nguyên Kỵ Kình cùng Liễu Từ đi giết người.

Hiện tại hồi tưởng lại, vì ổn định lại cục diện của Thanh Sơn Cửu Phong, lần đó bọn họ quả thật giết rất nhiều người.

Về phần tại sao giết, hắn không hỏi.

Sư huynh vốn sẽ không giết người bừa bãi.

Thật là châm biếm.

...

...

"Sau đó thì sao?"

Nguyên Khúc hỏi, để cho Tỉnh Cửu từ trong hồi ức hiếm có tỉnh lại.

Hắn bắt đầu tiếp tục giảng giải câu chuyện kia.

"Chuyện sau đó đều do ta đoán."

...

...

Nam Xu bị hủy đạo thụ, lại bị hải vụ cấm bế thiên địa, cho dù có thể chữa trị thương thế, cũng không còn hi vọng phi thăng, cho nên hắn thực sự hy vọng có thể rời đi. Bởi vì Thanh Sơn Tông tồn tại, hắn không dám rời khỏi phiến sương mù này, nhưng hắn có thể phái người rời khỏi, sau đó nghĩ biện pháp đem Thanh Sơn Tông hủy diệt, hắn tự nhiên có thể rời đi.

Chuyện này sẽ cần thời gian rất lâu, mấy trăm năm thậm chí nhiều hơn, nhưng thứ người tu hành nhiều nhất chính là thời gian.

Lúc đầu người rời hải đảo là đồng tử của hắn.

Cái đồng tử kia đến đại lục, chính mình xưng là Thiên Cận Nhân, thay Nam Xu tìm kiếm truyền nhân thích hợp.

Có thiếu niên gọi Kiếm Tây Lai, của hắn kiếm đạo thiên phú rất cao, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó bị Vô Ân Môn cự tuyệt, trong lòng còn có oán ý.

Thiên Cận Nhân chợt phát hiện hắn cùng Nam Xu trải qua rất tương tự, tìm được Kiếm Tây Lai, cho hắn tín vật, chỉ điểm hắn đi hải ngoại, tiến vào đảo sương mù bái Nam Xu vi sư.

Dĩ nhiên, cũng có thể là hắn đem công pháp của Nam Xu trực tiếp cho Kiếm Tây Lai.

Người thiếu niên kia kiếm pháp đại thành, khai sáng Tây Hải kiếm phái, tuân theo ý chí sư trưởng, cố gắng tiêu diệt Thanh Sơn.

Nhưng hắn phát hiện Tây Hải kiếm phái lên dù phát triển mau thế nào đi nữa, cũng vĩnh viễn không đuổi kịp Thanh Sơn, không thể làm gì khác đành phải chọn phương pháp khác.

Một năm nào đó, không biết hắn thông qua phương thức gì nắm giữ quyền khống chế Bất Lão Lâm.

Thói quen sử dụng kiếm của Bất Lão Lâm thích khách là bắt đầu từ một trăm năm trước, nghĩ đến chính là khi đó.

Chánh đạo tông phái nhất là Thanh Sơn vẫn hoài nghi lai lịch của hắn, nhưng không có chứng cớ, cho nên khi Lưỡng Vong phong muốn sắp đặt cái âm mưu này, mấy vị sư trưởng dù biết cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng cũng không ngăn cản, chẳng qua là thuận thế mà làm, bởi vì chuyện này dù sao đối với bọn họ không có tổn thất gì.

...

...

Tỉnh Cửu nói: "Không ngờ tới chính là, Thập Tuế người này lại thật sự tìm ra được một số thứ, cho nên mới có hôm nay."

Nguyên Khúc tán thán nói: "Đại sư huynh thật là giỏi."

Tỉnh Cửu không biết chuyện hắn cùng với Cố Thanh lén với nhau, nghe không hiểu, nói: "Coi như là rất giỏi, nhưng ý nghĩa không lớn. Bởi vì Kiếm Tây Lai sẽ không lưu lại cơ hội."

Triệu Tịch Nguyệt không nghĩ tới những điều này, Cố Thanh phản ứng rất nhanh, có chút giật mình nói: "Sư phụ nói là hắn sẽ chặt tay cầu sinh?"

Tỉnh Cửu nói: "Thanh Sơn khó khăn lắm mới tìm được một cái cơ hội có thể danh chánh ngôn thuận giết chết hắn, hắn không làm như thế còn có thể làm như thế nào?"

Nguyên Khúc mở to hai mắt hỏi: "Đây chính là Tây Hải Kiếm Thần, nói giết là có thể giết ư?"

Tỉnh Cửu nói: "Quả thật khó khăn, cho nên Thanh Sơn bày ra trận thế lớn như vậy, chủ yếu là muốn buộc hắn lui, trải qua chuyện này, Tây Hải kiếm phái chính là phế đi."

Triệu Tịch Nguyệt càng nghe càng thấy bất ngờ, nói: "Ta nghĩ ngươi không hiểu những chuyện này."

Tỉnh Cửu không nói thêm gì nữa.

Mặc dù sau khi trở lại Thanh Sơn, lời của hắn càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn không nhiều quá.

Hôm nay là một lần hắn nói chuyện nhiều nhất trừ một phen nói chuyện rất dài cùng Triệu Tịch Nguyệt ngoài Triều Ca thành.

Triệu Tịch Nguyệt hiểu.

Trước kia là hắn lười nghĩ, không phải nghĩ mãi mà không rõ.

Cố Thanh hỏi: "Vậy Tây Vương Tôn rốt cuộc là ai? Đều nói hắn là sư đệ của Kiếm Tây Lai, chẳng lẽ cũng là đồ đệ của Nam Xu ư?"

Triệu Tịch Nguyệt nhìn Tỉnh Cửu một cái, nhớ tới chuyện cũ năm đó đi Hải Châu thành.

Lần đó Tỉnh Cửu chính là chuyên môn đi gặp Tây Vương Tôn, chỉ bất quá sau khi thấy có chút thất vọng, bởi vì xác nhận không phải là người hắn muốn tìm.

Tỉnh Cửu trầm mặc không nói, đây cũng là chuyện hắn không hiểu được, vì sao mười mấy năm trước bỗng nhiên xuất hiện một người như Tây Vương Tôn?

Khi đó sư huynh đã rời khỏi Thanh Sơn, giữa hai người có quan hệ gì không?

Tây Vương Tôn đối với Liễu Thập Tuế tín nhiệm rốt cuộc từ đâu mà đến?

Chẳng lẽ chuyện này thật có quan hệ tới sư huynh?

Nguyên Khúc nói: "Bất kể như thế nào, Tây Vương Tôn lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Bất Lão Lâm bị diệt, tà phái càng thêm thế suy, nghĩ đến tu đạo giới hẳn là sẽ thái bình rất nhiều năm."

Nghe được hai chữ thái bình, Triệu Tịch Nguyệt vừa nhìn Tỉnh Cửu một cái.

Tỉnh Cửu rất rõ ràng cho dù chánh đạo tu hành giới đại hoạch toàn thắng, diệt trừ cũng chỉ là tầng dưới của Bất Lão Lâm mà thôi.

Liễu Thập Tuế căn bản không tiếp xúc được với các nhân vật nguy hiểm chân chính.

Mà hôm nay có thể sẽ xuất hiện chính là người kia.

Thời gian lưu chuyển, hoàng hôn chuyển làm bóng đêm, tinh thần an tĩnh nhìn ngắm quần phong.

Lúc này ngoài Hải Châu thành bầu trời như nghiên mực lớn, cục diện đang thời khắc khẩn trương, Thanh Sơn Chưởng môn cùng Nguyên Kỵ Kình trước sau xuất hiện.

Tỉnh Cửu đứng bên vách đá, nghĩ thầm nếu như người này xuất hiện, hẳn cũng chính là hiện tại.

Đang nghĩ tới như vậy, một đạo khí tức cường đại đã đến Thần Mạt phong.

Thần Mạt phong cấm chế trận pháp sinh ra cảm ứng, mấy trăm đạo kiếm ý phóng lên cao, nhưng không cách nào đem người ẩn trong bóng đêm kia bức ra ngoài.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc cảm ứng được trận pháp thay đổi, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới bên vách đá, hướng trong bầu trời đêm nhìn lại.

Trong động phủ, Triệu Tịch Nguyệt đứng ở trước giường hàn ngọc, nhìn mèo trắng đang ngủ, nhẹ giọng nói: "Lão tổ, nên rời giường."

Đọc truyện chữ Full