Tỉnh Cửu đem Thanh Thiên Giám đưa cho Cố Thanh, nói: "Đưa đến Tam Thiên Am ngoài Đại Nguyên thành."
Sau khi hắn đem Tuyết Cơ lừa gạt vào kiếm ngục, Thanh Nhi không còn đi ra ngoài.
Ở hắn nghĩ đến, nàng cũng không có hứng thú tán gẫu cùng với Cố Thanh.
Tên đồ đệ này có lúc còn nhạt nhẽo hơn cả hắn.
Cố Thanh tiếp nhận Thanh Thiên Giám, cảm thấy rất trầm trọng.
Năm đó hắn từ trong tay Tỉnh Cửu tiếp nhận bản Thừa Thiên kiếm phổ, đã có cái cảm giác này.
Lúc được Tỉnh Cửu sắp xếp trở thành lão sư của Cảnh Nghiêu hoàng tử, trên vai cũng cảm thụ được loại phân lượng này.
Lúc Tỉnh Cửu để hắn chuẩn bị làm Thanh Sơn chưởng môn, cái cảm giác này trở nên mãnh liệt nhất.
Đây chính là thiên giai pháp bảo a, lão sư ngươi tín nhiệm ta như thế? Hay là nói đây lại là thử thách đối với đệ tử?
Tỉnh Cửu không để ý đến Cố Thanh đang suy nghĩ gì, nhìn mọi người nói: "Đi rồi."
Đây là lời nói rất tầm thường, nhưng Thần Mạt Phong đám người hiểu rất hiểu hắn, biết đối với hắn mà nói đây là nói lời từ biệt rất trịnh trọng.
Triệu Tịch Nguyệt đi tới trước người hắn, ôm lấy hắn, dừng lại một chút mới tách ra.
Bình Vịnh Giai nghĩ thầm đây là lễ nghi của Thần Mạt Phong sao? Chẳng lẽ mình cũng phải ôm?
Hắn nghĩ như vậy, theo bản năng mở ra hai tay, chỉ là động tác có chút cứng ngắc.
Mãi đến tận khi bị Nguyên Khúc nặng nề vỗ một cái sau gáy, hắn mới tỉnh hồn lại, mau mau theo hai vị sư huynh lạy dài chấm đất.
Tỉnh Cửu cuối cùng đối với Cố Thanh nói: "Kiếm ta lại dùng."
Hắn có chút do dự khi đưa ra quyết định này.
Cố Thanh rất giật mình, nghĩ thầm ngài muốn dùng cứ dùng, vì sao phải hỏi ta, hơn nữa vì sao do dự như vậy?
Ngài không phải là người như vậy a, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Vũ Trụ Phong xuất hiện, Thần Mạt Phong càng thêm cô thanh.
Tỉnh Cửu tọa kiếm mà lên, hóa thành một đạo hàn quang, hướng về trên không bay đi.
Thanh Sơn đại trận tự nhiên mở ra thông đạo, biển mây sinh sóng, kiếm quang xa dần.
Triệu Tịch Nguyệt mang theo Cố Thanh cùng Nguyên Khúc hướng về trong động phủ đi đến, Bình Vịnh Giai còn đứng ở bên cạnh vách núi phất tay về hướng bầu trời, đầy mặt là không muốn, trong lòng tràn đầy lo lắng. Hắn đi tới Thần Mạt Phong đã một năm, nhưng cùng sư phụ chỉ thấy hai lần, nói chuyện không vượt quá năm câu, nếu như tiếp tục như vậy, sư phụ quên còn có một tên đồ đệ như mình thì nên làm gì?
"Chuẩn bị một chút có thể muốn đi xa." Triệu Tịch Nguyệt nói với Nguyên Khúc.
Cố Thanh phải về Triều Ca thành, sẽ không tham dự đến chuyện này, những việc này tự nhiên chỉ có thể do Nguyên Khúc xử lý.
Nguyên Khúc có chút sốt sắng, hỏi: "Đại khái lúc nào?"
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm vậy phải xem Tỉnh Cửu lúc nào có thể tìm ra vị kia.
......
......
Ngoại trừ Triệu Tịch Nguyệt, không có mấy người biết tại sao Tỉnh Cửu lại đơn độc rời khỏi Thanh Sơn, càng không biết hắn muốn đi nơi nào.
Nhưng tựa như mấy lần rời đi năm vừa qua, Vũ Trụ Phong không trực tiếp hướng về bên ngoài ngàn dặm bay đi, mà là đáp xuống ngoài Vân Tập trấn.
Từ phương diện này mà nói, ảnh hưởng của sư huynh cùng Triệu Tịch Nguyệt đối với hắn xác thực rất lớn.
Cái tửu lâu kinh doanh lẩu kia, đối với Thần Mạt Phong đám người mà nói tựa như là trạm dịch, hoặc là nơi tụ hội mấy năm một lần.
Tỉnh Cửu đẩy cửa mà vào, liền cảm thấy không thích.
Trong phòng khách mùi vị phi thường không dễ ngửi, tràn ngập tửu xú còn có mùi lẩu đốt cháy khét .
Hắn lấy xuống nón lá, ngưng ra một đoàn thủy châu, ném vào bên trong nồi lẩu.
Chỉ nghe xẹt xẹt tiếng vang, nồi lẩu đốt cháy khét nhiệt độ hạ thấp chút, nhưng mùi vị trái lại càng nồng.
Tỉnh Cửu ngây ra, gọi ra kiếm hỏa ở cánh đồng tuyết luyện sáu năm , trực tiếp đem nồi lẩu cùng đồ vật bên trong đốt thành khói xanh.
Cửa sổ bị đẩy ra, gió cùng người cùng nhau rót vào, rất nhanh đã hòa tan những mùi vị kia.
Nam Vong đã uống say, bị gió thổi một hơi, cảm thấy khó chịu, căn bản không nghĩ tới Tỉnh Cửu là ai, gắt giọng: "Nhân gia còn muốn uống rượu, ngươi làm sao đem món ăn đều biến không còn? Mau mau biến trở về cho ta."
Trong phòng khách đâu đâu cũng có vò rượu, ngang dọc tứ tung mà đặt, vừa vặn mười lăm.
Nàng không dùng chân nguyên tiêu tan hơi rượu, lại có thể uống nhiều như vậy, ở nhân gian cũng coi như là người giỏi uống, nhưng rõ ràng đã quá nhiều.
Tỉnh Cửu biểu hiện bất biến, thế giới tinh thần cũng đã run lên.
Hắn sợ nhất chính là Nam Vong uống nhiều rồi làm nũng, thứ yếu là ngâm nga tiểu khúc, thứ nữa là không nói lời nào mở to hai mắt nhìn mình, lại thứ nữa chính là nôn khắp người mình.
Nếu như không phải lần này tìm người cần Nam Vong, hắn làm sao có thể đồng ý Liễu Từ sắp xếp cùng nàng đồng hành.
"Nên đi." Hắn nói.
Nam Vong liếc mắt nhìn hắn, đại khái nhớ ra được hắn là ai, men say mười phần nói: "Đi cái gì đi, ta vừa mới bắt đầu uống!"
Tỉnh Cửu có chút bất đắc dĩ, lần thứ hai ngưng ra thủy đoàn, đồng thời bỏ thêm chút hàn ý vào, biến thành thủy cùng băng hỗn hợp, trực tiếp nện ở trên mặt của nàng.
Nam Vong thét một tiếng kinh hãi.
Trên người nàng ướt đẫm, đường cong càng thêm uyển chuyển.
Mặt cũng ướt, mặt mày đặc biệt mê người.
Tửu ý đã tan, ánh mắt phi thường đáng sợ.
Tỉnh Cửu trầm mặc đưa tới một cái khăn tay.
Nam Vong trầm mặc tiếp nhận, trầm mặc chậm rãi lau nước trên mặt , cuối cùng còn từ trong cổ áo lấy ra mấy khối băng vụn.
Sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tỉnh Cửu mặt không cảm xúc hỏi: "Ngươi muốn chết sao?"
Nghe được câu cửa miệng của Thanh Sơn , Tỉnh Cửu trầm mặc không nói.
Hắn biết Nam Vong tính khí không tốt, nếu như đổi thành lúc khác, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, chỉ có thể cách xa xa, chờ nàng tự tỉnh rượu.
Nhưng Thanh Sơn khi nào kiếm ra Tây Hải, liền muốn xem bọn họ khi nào có thể tìm ra Nam Xu, thời gian thực sự có chút gấp gáp.
Lúc này hắn đương nhiên sẽ không nói tiếp, nếu đánh không lại đối phương, hà tất tự rước đau khổ?
Nam Vong đương nhiên sẽ không bởi vì hắn trầm mặc mà cho rằng hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đứng dậy đi tới trước người hắn, đưa tay muốn đi nắm cằm của hắn.
Vừa lúc đó, một đạo bóng trắng nhanh như tia chớp xuất hiện, đem tay nàng đánh trở lại.
Nam Vong ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía ống tay áo Tỉnh Cửu .
Nàng thấy rõ, đó là vuốt của một con mèo.
Một lát sau, mèo trắng từ trong ống tay áo Tỉnh Cửu chui ra, theo cánh tay của hắn bò đến vai, đang theo thói quen chuẩn bị tiếp tục hướng lên trên, trèo đến đỉnh đầu, bỗng nhiên nghĩ còn có người ngoài ở đây, như vậy sẽ làm Tỉnh Cửu có chút mất mặt, liền ngồi xổm ở trên vai hắn.
"Hóa ra là có chỗ dựa, chẳng trách lá gan lớn như thế." Nam Vong nhìn chằm chằm vào mắt Tỉnh Cửu nói.
Sau đó nàng nhìn phía mèo trắng mặt không cảm xúc nói: "Bạch Quỷ đại nhân không ở trong núi hưởng thanh phúc, ở đây làm cái gì?"
Mèo trắng quay đầu đi, không muốn để ý đến nàng.
Từ xưng hô đã có thể nghe được, nàng hiện tại rất tức giận, không phải vậy sẽ gọi nó là A Đại.
Nam Vong là Phá Hải thượng cảnh, đương nhiên đánh không lại nó, vấn đề là nữ nhân là một loại đồ vật rất phiền phức , đánh nữ nhân thường thường sẽ chọc cho ra rất nhiều những phiền phức khác.
Nam Vong vẫn luôn là nữ nhân phiền toái nhất bên trong Thanh Sơn, ỷ vào sư trưởng cùng các sư huynh sủng ái, gan lớn vô cùng, khi còn bé đã dám rút râu mép nó, hơi lớn chút càng đuổi theo nó chạy khắp nơi, quá đáng nhất chính là, nàng có điều kiện tốt như vậy lại không chịu ôm nó, chỉ thích tóm cổ nó, như vậy rất không thoải mái a ~
Vẫn là Tịch Nguyệt tốt.
Vừa rời đi Thần Mạt Phong không lâu mèo trắng đã bắt đầu hoài niệm ấm áp khi được ôm ấp.
Sau đó nó nhớ tới tiểu Tịch Nguyệt cũng đã rất lâu không có ôm chính mình, không khỏi có chút u oán.
Tỉnh Cửu giải thích: "Bạch Quỷ đại nhân am hiểu mùi vị."
Mèo trắng hơi kinh ngạc, nghĩ thầm ngày hôm nay là làm sao, đều gọi nhũ danh của ta?
Nguyên nhân Tỉnh Cửu không gọi nó A Đại cùng Nam Vong không giống, không phải tức giận, mà là không muốn Nam Vong từ bên trong xưng hô nghe ra cái gì.
......
......
Cố gia xe ngựa đã sớm ở dưới tửu lâu chờ đợi.
Thời gian mấy năm trôi qua, thùng xe lần thứ hai đổi mới, thiết kế tâm tư càng thêm xảo diệu, công nghệ vẫn là hoàn mỹ như vậy. ( cảm giác nơi này cần thu tiền công nghệ của Cố gia ......)
Cái ghế đã từng đối diện nhau hiện tại đổi thành một ghế tựa một giường, rất rõ ràng Cố gia cho rằng cùng Tỉnh Cửu xuất hành hẳn là Triệu Tịch Nguyệt.
Nam Vong chống hàm dưới, nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Nàng như Nam Man thiếu nữ thông thường thân hình kiều tiểu, chân đương nhiên sẽ không quá dài, nhưng nằm ở trên giường nhỏ vẫn chiếm phần lớn vị trí.
Tỉnh Cửu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ngồi ở trên sàn nhà, nhắm mắt lại, minh tưởng tu hành.
Mèo trắng rốt cục vẫn không thể chịu nổi, lặng lẽ bò đến trên đầu hắn, sau đó thoải mái thở dài, nheo mắt lại.
Nam Vong nghe âm thanh, quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh này, không khỏi mỉm cười, xuân quang rực rỡ.
......
......
Xe ngựa tiến vào Nam Hà châu, sau đó một đường hướng tây, có lúc đi chính là quan đạo, có lúc đi chính là sơn đạo, thỉnh thoảng sẽ dừng lại, càng nhiều thời điểm vẫn luôn cất bước.
Mỗi khi xe ngựa dừng lại , sẽ có kiếm quang rọi sáng sơn dã hoặc ly đình, đưa tới mới nhất tin tức.
Ở trang hà phụ cận, Nam Vong cùng Tỉnh Cửu bỏ xe ngựa, bắt đầu bộ hành, chỉ có phi thường ít ỏi thời điểm, tỷ như núi quá cao, sông quá sâu sẽ chọn ngự kiếm.
Những tin tức mới nhất kia vẫn như cũ theo những kiếm quang kia liên tục đến.
Trong nháy mắt đã đến giữa hè, Đạo Châu thành trên mặt hồ thuyền nhỏ, Nam Vong ngồi ở mũi thuyền, hình như có chút ưu sầu, liên tục hướng về trong miệng uống rượu.
Tỉnh Cửu ngồi ở một đầu khác, tay phải khẽ vuốt đầu mèo, nghĩ thầm như thế khi nào mới xong?
Những kiếm quang kia cùng tin tức xuất hiện nhìn như tầm thường, trên thực tế phi thường không dễ dàng.
Gần nhất khoảng thời gian này, có ít nhất hơn bảy ngàn chuyện mới vừa phát sinh thông qua tốc độ nhanh nhất đưa đến bên cạnh bọn họ, giúp bọn họ phán đoán.
Điều này cần Quyển Liêm Nhân toàn diện phối hợp, còn cần rất nhiều kiếm tu Vô Chương cảnh trở lên phụ trách làm người truyền tin, hơn nữa còn không thể kinh động Tây Hải bên kia, ngoại trừ Trung Châu Phái cùng triều đình, toàn bộ Triêu Thiên đại lục liền chỉ có Thanh Sơn Tông có thể làm được.
Thanh Sơn Tông bày ra căn cơ của chính mình , thuyên chuyển lượng lớn tài nguyên cùng đệ tử, nhưng mà...... Bọn họ vẫn không có nửa điểm manh mối.
Nam Vong biết sứ mệnh của mình là cái gì, chịu đựng áp lực lớn vô cùng, mượn rượu giải sầu nhưng càng ngày càng sầu, bỗng nhiên nhìn mặt Tỉnh Cửu bị hồ quang rọi sáng, phát hiện phương pháp giải sầu, nói: "Đến, cười một cái."
Tỉnh Cửu biết nàng đã uống say, không để ý đến nàng.
Rượu là hoa quế ẩm mấy ngày trước bảo thụ cư chuyên môn cung cấp, tên nghe ôn nhu, nhưng là rượu ngon mãnh liệt nhất nhân gian, như Nam Vong như vậy làm nước uống, làm sao có khả năng không say?
Cố Thanh đã từng nói với Triệu Tịch Nguyệt, bảo thụ cư ông chủ muốn cầu một viên đan dược gì, hắn khi đó cũng ở đây, nghe xong một câu.
Hiện tại, đan dược này tự nhiên là không có.
Nam Vong thấy hắn không để ý tới chính mình, nhấc theo bầu rượu từ bên kia thuyền đi tới, lay động bất định, tự bất cứ lúc nào muốn rơi xuống trong hồ, nhưng thủy chung không có.
Đi tới trước người Tỉnh Cửu, nàng ở trên cao nhìn xuống nói: "Còn rất ngạo khí, không chịu cười, vậy thì nhảy một hồi?"
Nam Vong là tiểu sư muội của Thượng Đức Phong nhất hệ, thuở nhỏ được sủng ái, ngay cả Cảnh Dương chân nhân đều hết cách với nàng, dưỡng thành tính khí nuông chiều , bây giờ rời đi Thanh Sơn, không có Nguyên Kỵ Kình quản, vừa không có vãn bối nhìn, tự nhiên càng thêm làm càn.
Tỉnh Cửu không để ý đến nàng, đưa tay nắm lấy mèo trắng, chuẩn bị hướng về nàng ném qua.
Mèo trắng nghĩ thầm nào có thiên lý như thế, cổ mình cùng Nam Man thiếu nữ này rốt cuộc muốn chạm mặt bao nhiêu năm?
Vừa lúc đó, trong rừng cây bên hồ bỗng nhiên đi tới một chiếc xe ngựa, trên thùng xe có khắc một đóa hải đường.
Xe vẫn không có dừng lại, một tên đại phu từ bên trong lao ra, đầu đầy mồ hôi hô: "Tìm ra!"