Triệu Lỗi Phong gật đầu: “Môi trường bên ngoài gần đây không tốt, phải kiềm chế những người còn lại của nhà họ Triệu cho tôi, để mắt tới bên Triệu Hiền cho tôi, tôi nhất định phải khiến Du Kinh Hồng chết ở Tây Sơn này!”
Lão Mộ gật gật đầu nói: “Tôi vẫn luôn quan sát chuyện bên Triệu Hiền, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Triệu Lỗi Phong cười nói: “Đã như vậy thì tôi cũng yên tâm, nhưng tôi muốn biết tại sao Du Kinh Hồng dựa vào cái gì mà đấu với tôi, chỉ mới băng qua sông nhỏ mà vẫn muốn lật lên sóng lớn ở Tây Sơn ư?”
Ông ta suy nghĩ một chút rồi nói với lão Mộ: “Còn quản gia tên là Diệp Vô Phong, để mắt tới cho tôi. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tôi vẫn lo lắng về cậu ta.”
Lão Mộ nói: “Tôi đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, tôi đều biết cậu ta đang làm gì.”
Vừa dứt lời, hai người đi theo Diệp Vô Phong đã trở lại, đều vô cùng xấu hổ, nhìn thấy biểu hiện của hai người, lão Mộ lập tức biết kết quả là như thế nào.
“Các người lại mất dấu Diệp Vô Phong rồi sao?” Lão Mộ bất mãn hỏi.
Hai tên thuộc hạ quỳ trên mặt đất: “Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Sau khi anh ta đi vào con phố nhộn nhịp, chúng tôi hiển nhiên đã theo sát, nhưng vừa vào trong đám người, anh ta đã biến mất không thấy đâu.”
Lão Mộ hít sâu một hơi, phất tay để cho hai tên thủ hạ rời đi trước, đồng thời nhìn về phía Triệu Lỗi Phong: “Đủ cho thấy Diệp Vô Phong này thực sự có vấn đề. Mỗi lần đi theo giám sát hắn, hắn đều có thể biến mất.”
Triệu Lỗi Phong gật đầu: “Nhưng tôi vẫn muốn xem mục đích của cậu ta là gì. Chẳng lẽ là người bên phía Du Kinh Hồng.”
Lão Mộ lo lắng nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên nhanh chóng xử lý cậu ta đi. Dù sao ông cũng biết, nếu cậu ta cứ ở trong nhà, sẽ không có cách nào bảo đảm an toàn cho ông được.”
Triệu Lỗi Phong cười cười: “Không thành vấn đề, không phải có ông ở đây sao? Chỉ cần ông ở đây, tôi không sợ bất kỳ kẻ nào cả.”
Lão Mộ thở dài một hơi, ông ta biết tuy rằng thực lực của mình rất mạnh nhưng cũng chưa đạt tới trình độ số một Hoa Hạ, ở Hoa Hạ có nhiều người mạnh hơn ông ta, đương nhiên ông ta sẽ hy sinh cả tính mạng để bảo vệ Triệu Lỗi Phong, nhưng ông ta không có đủ tự tin để chặn mọi đòn tấn công cho Triệu Lỗi Phong.
Cho nên ông ta vẫn muốn gϊếŧ Diệp Vô Phong càng sớm càng tốt, chỉ có như vậy mới cảm thấy yên lòng hơn.
Triệu Lỗi Phong không có kế hoạch như vậy, ông ta vẫn muốn biết Diệp Vô Phong có mục đích gì.
Triệu Lỗi Phong cười nói: "Đừng lo lắng, kỳ thật nếu cậu ta thật sự muốn gϊếŧ tôi thì đã gϊếŧ từ lâu rồi. Phải biết rằng lúc đó ông không ở bên cạnh tôi, cậu ta mà muốn gϊếŧ tôi thì dễ như trở bàn tay.”
Tuy rằng lão Mộ không biết tại sao lúc đó Diệp Vô Phong không ra tay với Triệu Lỗi Phong, nhưng ông ta vẫn lo lắng, trong trường hợp đó, Triệu Lỗi Phong chính là đang đánh cược.
Nếu thua cược thì thật sự sẽ bỏ mạng.
Ông ta không chấp nhận việc Triệu Lỗi Phong mạo hiểm tính mạng.
Nhưng ông ta cũng biết Triệu Lỗi Phong có suy nghĩ của riêng mình, những gì ông ta nói chỉ có thể coi là gợi ý, nhưng quyết định cuối cùng là do chính Triệu Lỗi Phong đưa ra.
Vì vậy, ông ta chỉ biết thở dài và làm những gì ông ta nên làm.
Diệp Vô Phong lúc này đã trở lại nhà họ Triệu, nở nụ cười với hai người ở cửa, anh biết vừa rồi hai người này chính là người theo dõi anh.
Nhưng cuối cùng lại bị anh cắt đuôi, anh cười nhìn hai người: “Không biết hai người tìm tôi có chuyện gì không?”
Hai tên vệ sĩ rất tức giận, không biết Diệp Vô Phong làm cách nào để thoát khỏi bọn họ, rõ ràng là họ rất cẩn thận rồi.
Trần Hạ rất không vui hỏi: “Cậu đi dạo phố thôi sao?”
Diệp Vô Phong cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi đi dạo phố, nhìn những thứ tôi đã mua là biết mà. Lần trước tôi đi mua đồ thì phát hiện vẫn còn một số thứ chưa mua, vì vậy tôi đã quay lại và mua chúng.”
Trần Hạ tức giận hỏi: “Vậy cậu tới nơi nào?”
Sau khi Diệp Vô Phong nói tên một số cửa hàng, Trần Hạ đã viết ra tên của những cửa hàng này, hắn sẽ đến những cửa hàng này hỏi kỹ, nếu phát hiện ra Diệp Vô Phong nói dối, hắn nhất định sẽ báo cáo chuyện này với cấp trên.
Sau khi Diệp Vô Phong nhìn hai người vệ sĩ rời đi, anh tươi cười bước vào phòng, anh biết cho dù không cần những lời hỏi thăm này, Triệu Lỗi Phong cũng sẽ nghi hoặc.
Dù sao anh đã biến mất hai lần dưới sự giám sát khi anh đi ra ngoài, và mỗi lần anh ra ngoài đều sẽ phát sinh chuyện gì đó, Triệu Lỗi Phong có thể đoán được điều này.
Nhưng anh cũng biết rằng nếu anh có thể tiếp tục ở lại nơi này, có nghĩa là đối phương không có ý định làm gì anh, và anh vẫn có thể tiếp tục làm việc riêng của mình.
“Bây giờ coi như đã là quản gia rồi. Dù sao thì cũng có chút tự do, không phải giống như phụ bếp. Nếu là thời gian ngoài giờ làm việc, có thể ở trong ký túc xá của mình hoặc đi dạo ở một số công viên được chỉ định.”
Lúc trước, khi Diệp Vô Phong còn là giúp việc nấu nướng, anh không thể làm gì trong nhà họ Triệu, trừ phi là lén lút lẻn vào.
Lần này Diệp Vô Phong không đến đồn cảnh sát để xử lý thi thể của Yến Phi, bởi vì anh nghĩ bây giờ không phải lúc để lộ thân phận, tuy rằng Triệu Lỗi Phong biết anh là kẻ đột nhập, nhưng tuyệt đối không biết chuyện anh có quan hệ với Du Kinh Hồng, vì vậy anh vẫn có thể tiếp tục ở nơi này.
“Nghe nói vài tay bắn tỉa trong nhà đã bị gϊếŧ, cơn điên cuồng của Du Kinh Hồng đã bắt đầu rồi.” Diệp Vô Phong lắc đầu. Tất nhiên, anh biết Du Kinh Hồng là người duy nhất có thể gϊếŧ một tay bắn tỉa bí mật như vậy.
Cái tên kẻ ám sát của Du Kinh Hồng không hề đơn giản.
“Nhưng vẫn quá bốc đồng. Bây giờ không phải là ngày xưa. Ngày xưa dù tôi và cô đánh nhau thời gian rất lâu, còn có sự can thiệp của người khác, cô vẫn xông ra, nhưng lúc đó tôi đã xả nước ra và giúp cô thoát khỏi những cái bẫy mà cô không thể tránh khỏi.”
Diệp Vô Phong đầy xúc động nhìn khung cảnh xa xăm.
Anh biết những gì Du Kinh Hồng sẽ làm tiếp theo là rất nguy hiểm, nhưng anh cũng biết rằng không có cách nào để ngăn chặn Du Kinh Hồng vào lúc này cả.
Anh hiện tại không có cách nào đi giúp Du Kinh Hồng, ít nhất không thể làm như vậy bên ngoài, bằng không sẽ bị Lộc Thâm Lâm nắm được nhược điểm.
Đối với Du Kinh Hồng thì điều này không hề tốt, cho nên Diệp Vô Phong mới lựa chọn cách ẩn mình trong bóng tối.
Sau khi Du Kinh Hồng gϊếŧ một vài tay súng bắn tỉa của nhà họ Triệu, cô ta quay trở lại ngôi nhà để tụ họp mọi người, thấy mọi người đã ở đó, cô ta lạnh lùng lập tức đặt khẩu súng bắn tỉa lên bàn.
La Tử Nghiệp nhanh chóng đi tới và hỏi: “Lão đại, đây là cái gì?”
“Cũng không có gì, tôi chỉ đi thu lãi thôi.” Du Kinh Hồng thờ ơ nói.
Lộc Thâm Lâm lúc này mới đi tới, rất không vui nói: “Du Kinh Hồng, cô nên biết tình huống hiện tại. Nếu vị trí của chúng ta bại lộ do sự bốc đồng của cô, vậy thì cô sẽ không thể chịu nổi trách nhiệm này đâu!”