Tin tức anh Phương, một trong ba cổ đông lớn nhất đến thăm, chỉ trong phút chốc đã được lan truyền khắp toàn bộ nhà hàng Saint, Andre gần như một đường chạy chậm đến, khiến cho Vương Cương ở trên đường kinh ngạc không thôi.
“Người vừa mới chạy qua không phải là ông Andre tổng giám đốc nhà hàng chứ, ông ta làm gì mà hấp ta hấp tấp thế, chẳng lẽ là có người tai to mặt lớn đến?”
Tiền Nhu Nhu ôm lấy cánh tay anh ta: “Anh Vương, quan tâm ông ta làm gì, em thấy hơi đói bụng rồi, chúng ta tranh thủ thời gian đi tìm chỗ ngồi đi!”
“Ha ha ha, thằng em của anh cũng đói rồi, đợi lát nữa em cũng phải cho nó ăn no một bữa đó.”
“Đáng ghét, đang yên đang lành sao anh lại lái sang chuyện khác vậy chứ?”
“Nói thừa, anh là tay lái lụa mà…”
Hai người họ tìm được một bàn ăn sát cửa sổ ở sảnh lớn, ngồi xuống chưa bao lâu, nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn tới.
Tiền Nhu Nhu tiện tay lật qua lật lại thực đơn, ngay lập tức bị giá trên đó dọa cho ngạt thở.
Bò Kobe với cơm tẻ trân châu, giá bán 1888 đồng.
Thăn lợn rừng nướng mật ong giấm trắng, giá bán 1388 đồng.
Gan ngỗng hầm sốt đặc rượu vang Bordeaux ngâm ớt xanh, giá bán 2188 đồng.
Sashimi cá ngừ vây xanh, giá bán 5888 đồng…
Ngoại trừ giá của món ăn quá cao, sảnh lớn còn phụ thu thêm 15% phí phục vụ, đặt phòng riêng thì là 30%.
Này đâu phải ăn cơm, mà quả thực là đốt tiền!
“Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, không cần khách sáo với anh.” Vương Cương mỉm cười nói: “Có muốn uống chút rượu vang hay không, thích loại rượu nào?"
Tiền Nhu Nhu lưỡng lự nói: “Tùy… tùy anh đi!”
Rượu vang đỏ rẻ nhất ở đây đã có giá đến sáu bảy ngàn, cô cũng không dám gọi.
“Có thêm chút rượu sẽ thú vị hơn, vậy để anh gọi nhé.”
Vương Cương không để ý, khi đang muốn gọi món, thì nhìn thấy một màn không muốn gặp nhất.
Người đi cùng với Andre chính là Phương Dạ và Đỗ Tử Cường, bọn họ bước vào trong một cách khí phách…
Một gã quản đốc dưới sự chỉ dẫn của Andre đã nhanh chóng đi về hướng của hai người Vương Cương.
“Thật xin lỗi hai vị, sảnh lớn của chúng tôi đã có khách quý bao trọn hết, bởi vì hai vị vẫn chưa gọi món, cho nên xin mời rời đi chỗ này.”
“Tôi… tôi…” Vương Cương tức giận đến phát run cả người, cứ tôi cả nửa ngày mà không nói ra lời.
Tiền Nhu Nhu tức giận nói: “Các người còn nói nhà hàng mình là nhà hàng cao cấp, tại sao có thể đối xử với chúng tôi như vậy, có còn muốn kinh doanh hay không? Linh động một chút, nếu đại sảnh này bị bao trọn rồi, vậy đổi phòng riêng cho chúng tôi đi!”
Vương Cương chỉ vào Phương Dạ hỏi: “Khách quý trong lời anh nói, chính là nói bọn họ sao?”
Quản đốc trả lời: “Đúng vậy!”
“Khi dễ người khác quá rồi, bọn họ chỉ có bốn người mà thôi, dựa vào cái gì lại đòi bao trọn cả nhà hàng?” Vương Cương tức giận nói: “Hơn nữa trong sảnh lớn không chỉ có một bàn của chúng tôi mà, tại sao những người khác lại không bị đuổi?”
Quản đốc nói: “Vừa nãy tôi đã giải thích, bởi vì hai người chưa gọi món, còn về việc tại sao bọn họ có thể bao trọn cả đại sảnh này, tôi không thể trả lời!”
Tiền Nhu Nhu mắng: “Các người đây là khinh thường khách hàng, cẩn thận tôi đi khiếu nại các người đó!”
“Tùy các người.” Quản đốc nhún bả vai: “Ông Andre đã căn dặn, nếu các người không chịu rời đi thì chúng tôi sẽ vĩnh viễn hủy bỏ tư cách hội viên của anh!”
Vương Cương đập bàn đứng dậy: “Cái nhà hàng tồi tệ này của các người, sau này ông đây cũng không còn hiếm lạ mà đến đây nữa đâu, có điều lần này nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, nếu không tôi nhất định không rời đi!”
Các khách hàng khác thấy ồn ào thì nhìn qua đây, không rõ có chuyện gì xảy ra.
Quản đốc đã có chút không kiên nhẫn, thái độ lạnh nhạt nói: “Nếu anh không rời đi, tôi sẽ cho người mời anh ra ngoài!”
Vương Cương cảm giác mặt mũi mất sạch, thở hổn hển nói: " Được, hôm nay ông đây cắm cọc tại đây, tôi xem các người có dám mời tôi ra ngoài hay không?"
Bàn tay to của quản đốc vung lên, hai gã bảo vệ người Tây cao to lực lưỡng lập tức đi nhanh tới.
Vương Cương nhìn thấy điệu bộ này thì có chút luống cuống, miệng hùm gan sứa nói: “Làm gì? Các người muốn làm gì? Có bản lĩnh thì ném ông đây ra ngoài!”
“Thật xin lỗi, anh đã không còn là thành viên của nhà hàng Saint!” Quản đốc búng tay: “Mời vị khách này ra ngoài đi!”
Hai gã bảo vệ người Tây mỗi người nắm lấy một cánh tay của Vương Cương, kéo cả người anh ta lên khỏi mặt đất, cứ như vậy đi ra cửa, căn bản ngay cơ hội phản kháng đều không có, Tiền Nhu Nhu tức giận đến giậm chân, nhưng cũng chỉ có thể oán hận đi theo sát ở đằng sau.
Ngay lúc đi qua trước mặt đám người Phương Dạ, Đỗ Tử Cường có chút hả dạ vẫy tay về phía bọn họ, bọn họ lại càng tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Trước mắt bao người, Vương Cương thật sự bị người ta ném ra ngoài nhà hàng…
Phương Dạ cười xấu xa nói: “Thế nào anh Die, có hài lòng với phục vụ vả mặt cuối cùng của chúng tôi hay không?”
Đỗ Tử Cường gật đầu như đâm tỏi: “Hài lòng, hài lòng, quá là hài lòng rồi, đời này của tôi sẽ không bao giờ được nở mày nở mặt như hôm nay, thật sự quá đã luôn!”
“Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, khen thưởng một chiếc Koenigsegg One 1, đã đậu vào trong gara ở biệt thự.”
Tâm trạng Phương Dạ cũng vô cùng dễ chịu, Koenigsegg One 1 được xem là xe thể thao tốc độ nhanh nhất thế giới, tốn hơn một vạn đã lấy được một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn giá trị hơn mười vạn, lần mua bán này thực sự quá lời rồi!
Anh dùng lực vỗ vai Đỗ Tử Cường, tình ý sâu xa nói: “Anh Die, phục vụ vả mặt cuối cùng chỉ là phục vụ mà thôi, cũng không thể giúp anh thay đổi cái gì, hy vọng sau này khi anh tìm bạn gái vẫn cố gắng rửa sạch hai mắt, ngàn vạn lần không nên rước thể loại trà xanh gì đó, con người anh quá thành thật, không thể chơi lại người ta đâu!”
Đỗ Tử Cường nắm chặt tay nói: “Được! Tôi nhớ kỹ lời anh dặn rồi, tôi nhất định sẽ không bị phụ nữ lừa nữa!”
“Vậy thì tốt!”
Sau đó nhìn thấy Đỗ Tử Cường ý chí chiến đấu sục sôi rời đi, Phương Dạ gật đầu yên tâm, không uổng công cả ngày hôm nay tôi bận rộn cả buổi trời, cậu trai này có vẻ cuối cùng cũng thông suốt.
Andre nhịn không được hỏi: “Cậu Phương, xin hỏi cậu còn muốn dùng cơm không?”
“À!” Lúc này Phương Dạ mới phản ứng lại: “Đến cũng đến rồi, đương nhiên phải ăn thử một chút tay nghề đầu bếp của các người chứ, giúp chúng tôi chuẩn bị một phòng riêng đi.”
“Được, xin mời đi bên này”!
Sau khi ba người ngồi xuống trong căn phòng cao cấp nhất, Andre vì bọn họ tự mình giới thiệu các món ăn cao cấp nhất nhà hàng.
Trước khi lên món, Thẩm Nghiên Nhi cuối cùng không nhịn được hỏi: “Phương Dạ, vừa rồi cậu tốn nhiều tiền như vậy để giúp người khác hết giận, rốt cuộc có âm mưu gì hả?”
Willa cũng tỏ vẻ rất hiếu kỳ.
Phương Dạ đàng hoàng trang nghiêm nói: “Âm mưu cái gì, chỉ là không muốn nhìn đôi cẩu nam nữ kia mà thôi, dám đùa giỡn với khách hàng của tôi như khỉ, các cậu đều biết tôi rất có tinh thần trượng nghĩa, chút tính khí nóng nảy như vậy làm sao có thể chịu được, đương nhiên là phải gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ rồi!”
Willa mỉm cười nói: “Đao thì rút xong rồi, nhưng hai cửa hàng đó cậu đã mua rồi, vậy nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ trả lại không làm nữa?”
Phương Dạ thoải mái nói: “Trả? Không cần đâu, mấy cái đó các cậu chia đôi đi, cứ xem là tiền công cho lần này là được rồi!”
“Thiệt không?”
“Đương nhiên, đa số đều là mấy đồ phụ nữ dùng, tôi tới đó làm gì?”
“Vậy lần sau có việc làm tốt như vậy nhớ lại tìm bọn tôi, cam đoan phục vụ chu đáo!”
“Tất nhiên rồi…”