“Mày gan lắm, chúng ta đi!” Dương Nghiêm Hi vô cùng tức giận, lập tức dắt một đám người mặt mày u ám đó rời đi.
“Đội trưởng, tiếng vừa rồi… Không phải là anh chứ?”
“Anh Dương, anh có gì cần giúp đỡ, có thể chia sẻ chút không?”
Dương Nghiêm Hi đen mặt quát: “Tất cả im miệng lại hết cho tôi, chuyện này không liên quan gì tới các người…”
Nhìn thấy đám người này tới nhanh đi lại càng nhanh, ba cô gái ở đây lập tức cảm thấy rất hả dạ, Willa còn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Loại người như này quả đúng là thiếu đánh, suốt ngày khua môi múa mép nhưng thực chất lại chỉ là một con cọp giấy, vừa đâm đã thủng.” Ôn Hinh cũng hớn hở nói: “Phương Dạ, anh hay thật, hôm qua quay video từ lúc nào thế?”
Phương Dạ cười híp mắt, cất điện thoại nói: “Tiện tay quay lại thôi, không ngờ hôm nay lại có ích.”
Thẩm Nghiên Nhi cười nói: “Quả nhiên người ác rồi cũng có ngày nhận quả báo. Có lẽ đối với Dương Nghiêm Hi, anh chính là khắc tinh của anh ta đó.”
Phương Dạ đắc ý nói: “Haiz, tôi vốn dĩ là một người rất khiêm tốn, lại không hiểu sao luôn có người tự cho mình là con trời, cứ tới tấp chạy đến để tôi vả mặt cho tỉnh. Không vả anh ta thật mạnh, thì anh ta sẽ còn càng mặt dày hơn nữa đó!”
“Được rồi, được rồi, cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi, chúng ta chuẩn bị đi.”
Sau khi bắt đầu trận đấu, quả đúng như Phương Dạ dự tính, là bản đồ sa mạc, đường hàng không nằm ở trên căn cứ quân sự, trải dài từ trái qua tới bên phải.
“Được rồi, mọi người tự mình lên đường, gặp lại trên trong trận đấu!” Trước khi lên máy bay, Phương Dạ lại bi tráng nói.
Willa xắn tay áo nói: “Tôi nhất định phải cố gắng phục thù, gϊếŧ một thì hòa, gϊếŧ hai thì lời!”
Thẩm Nghiên Nhi cũng rất biết tự lượng sức: “Vậy tôi cũng sẽ cố hết sức lếch tới vòng chung kết.”
Ôn Hinh cũng cổ vũ: “Mỗi người mỗi cảnh, dù không giành được quán quân thì chí ít cũng đừng để thua thê thảm như vậy!”
Phương Dạ không vui nói: “Nè nè nè, cô đừng có mở miệng ra là nói xui vậy chứ. Ha ha, ai nói chúng ta không thể giành được quán quân? Nếu tôi thua, tôi sẽ giặt qυầи ɭóŧ trong vòng một tháng!”
“…”
Cùng lúc đó, hơn mười tuyển thủ dự thi cũng đã nghe được giọng nói của Du Dao vang lên trong tai nghe.
“Chuẩn bị hạ cánh, mọi người nghe hiệu lệnh của tôi cùng nhau nhảy!”
Màn hình trước mặt Du Dao chính là góc nhìn của trọng tài, trận thi đấu trước chính là do cô ta chỉ đạo, suýt đã khiến chiến đội Bách Hợp bị 0 điểm rồi.
Sau khi máy bay xuất hiện ở đường hàng không, Willa lập tức nhảy xuống khu đất trống gần chỗ nhà giam.
“Nhảy… Chờ đã, khoan hãy nhảy!”
Du Dao phát hiện đội bên kia chỉ có một người nhảy khỏi máy bay, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mặc dù đã nhanh chóng ra lệnh, nhưng mà người của chiến đội PG đã nhảy theo rồi!
“Làm gì thế?” Dương Nghiêm Hi nhìn thấy chỉ có một mình Willa ở phía trước, suýt chút đã tức đến hộc máu.
Mục tiêu của anh ta chính là Phương Dạ, đuổi theo một em gái người nước ngoài thì có ích gì đâu chứ!
Du Dao nhắc nhở: “Dường như đây là chiến thuật mới của bọn họ, đừng để bị rối, chiến đội còn lại chờ tôi hiệu lệnh của tôi rồi nhảy!”
Rất nhanh sau đó, một thành viên khác của chiến đội Bách Hợp lại nhảy ra khỏi máy bay. Ôn Hinh bay thẳng xuống khu đất trống, lần này Du Dao nhìn thấy rõ ràng, cho nên không có kêu nhảy.
Xem ra đội bên đó là bị đánh đến rén rồi, cho nên muốn dùng chiến thuật đánh lẻ theo từng tốp nhỏ.
Du Dao cũng thoáng đoán được ý đồ của Phương Dạ.
Máy bay trên trời đã lướt qua rất nhiều xe bán tải, Thẩm Nghiên Nhi đã xuất phát, mục tiêu chính là hai tòa nhà xây dở ở trên đỉnh núi.
“Chỉ còn Phương Dạ là chưa nhảy, mọi người chú ý!”
Nhìn thấy đường bay đã đi gần hết rồi, nhưng mà Phương Dạ lại như thể thầy tu ngồi thiền không có nhúc nhích, ba chiến đội khác đều có hơi cuống lên rồi.
Còn tiếp tục như vậy, chỉ e là tất cả mọi người sẽ bị đẩy khỏi máy bay mất.
Du Dao không lên tiếng, tất cả mọi người không ai dám nhảy. Sau khi bay qua căn cứ quân sự, mười ba tên tuyển thủ quả nhiên bị đẩy ra khỏi máy bay.
Phương Dạ bay xuống, mục tiêu chính là căn cứ ở văn phòng tầng hai.
Vì để diễn cho giống một chút, chỉ có một đội ngũ nhảy theo anh xuống tòa nhà, còn hai đội ngũ khác lại rải rác bao vây mấy nhà kho lớn gần đó. Lỡ như đội thứ nhất có ngã xuống thì bọn họ cũng có thể vững vàng bao vây mà hạ bệ Phương Dạ.
Vòng tròn soát ở góc trái bên dưới, cùng lắm thì ôm nhau chết chung với anh là được rồi.
Du Dao vẫn luôn dõi theo Phương Dạ, báo cáo lại nhất cử nhất động của anh.
“Anh ta đã vào trong phòng thay đồ phía bên trái của tòa nhà rồi, cũng may chỉ nhặt được một cây súng lục, các người có thể hạ sát anh ta ở bên trong!”
Một tên đội viên nhặt được một cây súng S686, anh vừa cầm lựu đạn vừa chạy vào trong phòng thay đồ.
“Cẩn thận, anh ta biết anh tới rồi!”
Tên đội viên đó không quan tâm lắm, trong tay của anh ta có súng S686 được mệnh danh là súng “chúng sinh bình đẳng”, đối phương chỉ có một cây súng lục mà thôi, muốn gϊếŧ chết đối phương chỉ cần vài phút. Hơn nữa, một đội viên khác vừa nhặt được vũ khí cũng đã tới bên này rồi, cục diện hoàn toàn rất có lợi.
Ngay lúc anh ta chạy qua hành lang, từ trong phòng thay quần áo đột nhiên có bóng người xuất hiện!
Bụp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, ngay sau đó chỉ thấy tên đội viên kia đã bị bắn ngay đầu.
Mặc dù tốc độ đạn bay của súng lục chậm đến mức khiến lòng người giận dữ, nhưng mà độ sát thương rất mạnh, người chơi không đeo mũ giáp nhất định sẽ bị bắn hạ.
“Anh ta vẫn cầm một cây súng lục nhỏ thôi, mau tới gϊếŧ anh ta!”
Một tên đội viên trốn ra bên ngoài, hai người khác thì cùng lúc vọt vào trong hành lang.
Súng lục là kiểu súng ngắn bắn một phát, không thể đồng thời cùng bắn hạ hai người được.
“Cẩn thận lựu đạn trong hành lang!”
Ngay giữa lúc hai người họ đang quyết chí tiến lên, bên tai đã nghe tiếng Du Dao hô một tiếng.
Hai người vội vã dừng chân vội vàng tìm chỗ nấp, Phương Dạ nghe được rõ ràng, khóe miệng lại khẽ cong lên xoay người ném lựu đạn ra ngoài cửa sổ, bản thân anh cũng đồng thời nhảy ra bên ngoài.
Phía bên ngoài, kẻ địch nhìn thấy một quả lựu đạn màu đen bay ra lại lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng trốn ra sau một cái thùng dầu.
Vì né tránh kịp thời, lúc lựu đạn nổ cũng chỉ khiến anh ta mất một vài giọt máu, nhưng mà đợi tới lúc thính lực khôi phục lại, đã thấy một cây súng lục đang nhắm về phía của anh ta.
Bụp!
Phương Dạ lại bắn hạ được thêm một người nữa, lần này anh không do dự mà trực tiếp nổ súng vào đầu, sau đó nhanh chóng mở kho đồ đổi lại một khẩu súng UMP45.
Người đầu tiên bị bắn hạ đã đứng lên rồi, Du Dao tiếp tục báo cáo vị trí của Phương Dạ, mà hai đội ngũ ở phía bên ngoài cũng đang nhanh chóng chạy tới.
Mặc dù Du Dao đã tiết lộ vị trí của Phương Dạ, nhưng giọng nói của cô ta cũng rất dễ dàng quấy nhiễu thính lực của bọn họ. Phương Dạ ở bên trong tòa nhà nhanh chóng di chuyển, dùng hai quả lựu đạn và một băng đạn tiêu diệt sạch sẽ ba người ở tầng một.
Những người khác cũng phát hiện ra tình huống này, tiếng la ầm ĩ của Du Dao khiến bọn họ không thể tập trung được, quả thực chính là âm thanh gϊếŧ người. Cho nên, không ai hẹn nhau cùng tắt luôn micro, ngày cả chiến đội PG cũng như vậy.
Dù sao cũng đã biết rõ vị trí của Phương Dạ, chuyện còn lại chính là bắt chẹt anh đến chết thôi.
Phương Dạ quan sát tình hình một lúc, sau đó ném bảy, tám quả bom khói ra ngoài rồi cúi người mà luồn lách di chuyển bên trong làn khói trắng đó.
“Anh ta đang ở trong làn khói thứ hai, nổ súng xả anh ta đi!”
“Đến chỗ làn khói thứ ba rồi, nhanh nổ súng!”
Mặc dù Du Dao khàn giọng điên cuồng gào thét, nhưng mà đã không còn ai nghe được nữa rồi…