Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của La Quảng Thiên, người phụ nữ mập cũng sửng sốt.
Cô gái trẻ tuổi nói xin lỗi: “Xin lỗi chị Phương, không biết hai người này ở đâu ra, vừa gặp mặt đã gọi tôi là Tiểu Lệ, khiến tôi rất bối rối, làm phiền đến chị rồi, thật sự xin lỗi!”
Thoáng cái Phương Dạ hiểu ra được, chị Phương này đã dùng danh nghĩa “Tiểu Lệ” để yêu đương thân mật với La Quảng Thiên, còn tấm ảnh của cô gái trẻ tuổi này là bị cô ta lấy trộm!
“Cô… cô là đồ lừa đảo!” Sau khi La Quảng Thiên ngớ ra vài giây, đột nhiên cả người trở nên cuồng loạn: “Cô lại dám lấy tấm ảnh của người khác để lừa gạt tôi, uổng công tôi yêu cô sâu đậm, đối xử với cô thật lòng, vậy mà cô lại lừa tôi như thế này sao?”
Hiển nhiên chị Phương đã bị dọa rồi, cô ta chửi: “Ai là Tiểu Lệ, đừng nhận quan hệ lung tung, tôi vốn không quen biết anh!”
Phương Dạ cười lạnh nói: “Biết hay không biết cũng không phải do cô nói là được, anh bạn, bây giờ nên báo cảnh sát rồi đúng không?”
La Quảng Thiên cảm thấy như cả bầu trời đều sụp đổ, tức giận nói: “Báo, đương nhiên phải báo rồi, mụ béo này lại dám lừa gạt tình cảm của tôi, khiến tôi gọi cô ta là cục cưng mấy tháng nay, quả thực rất vô lý, tôi nhất định phải khiến cô ta ngồi tù!”
Chị Phương vừa nghe thấy cảnh sát thì rất kinh hoàng, cô ta chửi: “Tên nhóc, mày còn dám uy hϊếp tao, có tin tao sẽ khiến mày ị ra shit không?”
Nhìn thấy bộ dạng dũng cảm và dáng người to lớn đó của cô ta, La Quảng Thiên không kiềm chế được mà rùng mình một cái.
“Cô bị nghi ngờ có dính líu đến hành vi lừa gạt, chẳng lẽ còn có lý do gì sao?” Đương nhiên Phương Dạ sẽ không sợ cô ta, anh lấy điện thoại ra và gọi cho 110.
“Mày làm cái gì vậy? Mau bỏ điện thoại xuống cho bà, có nghe không!”
Chị Phương thấy đối phương thật sự hành động, nhất thời vừa hoảng sợ vừa tức giận, cô ta mở cửa chống trộm định lao ra ngoài, dọa La Quảng Thiên đến mức suýt chút nữa đã co cẳng bỏ chạy!
Đương nhiên Phương Dạ không muốn đánh nhau với một chiếc “xe bọc thép” hình người, anh giơ chân đạp vào cửa chống trộm, chỉ nghe thấy một tiếng rầm thật lớn, sau khi chị Phương va chạm với cánh cửa, thân thể to lớn nghiêng về phía sau, giống như cả tòa nhà đều rung chuyển vậy.
“Ting! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, khen thưởng thuốc hồi xuân x10!”
Đột nhiên trong túi Phương Dạ có một cái bình nhỏ, anh móc ra xem, đây là một bình sứ nhỏ màu đen thui, trên bình có dán một hàng chữ.
Bổ khí bổ thận, làm trẻ hóa, một viên sẽ thấy hiệu nghiệm, không lãng phí một cách vô ích!
Phương Dạ nghẹt thở, nhìn phần giới thiệu này, sao cảm thấy nó như một viên thuốc nhỏ màu xanh da trời vậy?
Hệ thống đang đùa giỡn với tôi đúng không, hình như một con chó độc thân như tôi không quá cần thứ này đấy?
Cảnh sát đã nhanh chóng đến nơi, chị Phương đã thú nhận hành vi lừa gạt trên mạng của mình, sau khi La Quảng Thiên cảm ơn Phương Dạ thì anh ta cũng cùng cảnh sát quay về lập biên bản.
Sau khi quay lại quán trà sữa, Phương Dạ còn chưa kịp mở bình sứ ra xem thuốc viên nhỏ bên trong thì đơn hàng thứ hai lập tức đến.
“Chúa ơi, bây giờ việc kinh doanh quán trà sữa cũng quá tốt rồi đấy?” Phương Dạ bất lực, đành phải lái xe điện nhỏ đi thôi.
Địa chỉ giao hàng lần này có chút kỳ lạ, lại trong một trang viên tư nhân ở ngoại ô thành phố, sau khi vài người bảo vệ ở cổng lớn nhìn thấy Phương Dạ thì mở cổng cho qua.
Sau khi vào cổng, Phương Dạ mới biết trang viên này lớn đến mức nào, theo như anh thấy, ngoài sân gôn ra, còn có hai ngọn đồi nhỏ xanh um tươi tốt, mỗi tảng cỏ đều được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, hiển nhiên là quanh năm đều có người phụ trách quản lý, chỉ riêng chi phí nhân công này cũng đã là một con số thiên văn!
Ở trung tâm trang viên là một ngôi biệt thự to lớn kiểu Trung Quốc, nhìn thấy thì quả thật là một tòa thành, Phương Dạ càng nhìn càng thấy nghi ngờ, người có thể ở một nơi như vậy, thật sự cần đồ ăn đặt giao này sao?
Sau khi xe điện nhỏ chạy vào trong sân, một người bảo vệ mặc vest chỉnh tề chỉ huy anh dừng lại ở một góc.
“Anh bạn ơi, đồ ăn đặt giao này tôi có thể giao cho anh mang vào được không?” Phương Dạ dò hỏi.
Khuôn mặt của người bảo vệ không chút thay đổi, anh ta nói: “Thật xin lỗi, mời cậu tự mình giao nhé, sau khi vào cổng lớn thì cứ đi thẳng, đến hành lang thứ hai thì rẽ trái, sau khi đi đến cuối thì quẹo phải là được.”
“Vậy có thể nói cho tôi biết, ai đã đặt đồ ăn này không?”
“Không thể trả lời.”
Phương Dạ bất lực, đành phải mang theo đồ ăn đặt giao đi vào trong ngôi biệt thự, sáu người bảo vệ đứng chắp tay sau lưng mà không hề nghiêng mắt chút nào, tùy ý để anh đi thẳng vào.
Trong sân cổ kính, có rất nhiều người hầu đang cắt tỉa hoa và cây cối, thường có người hầu nữ mặc sườn xám đi ngang qua, thân hình và khuôn mặt đều cao sang, càng thể hiện được gu thẩm mỹ và sự giàu có của người chủ.
Phương Dạ không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng anh đi đến trước một căn phòng, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Vào đi.”
Sau khi bước vào cửa, Phương Dạ mới biết rằng đây là một phòng sách, mấy chiếc tủ gỗ đàn hương xếp đầy đồ cổ lớn nhỏ, trên tường treo tranh chữ của một số người nổi tiếng, nếu như đây đều là bản chính, vậy giá trị của phòng sách này ít nhất cũng phải hàng trăm triệu!
Một người đàn ông trung niên đang múa bút thành văn trước bàn dài, tướng mạo của ông ta đường đường, thần thái uy nghiêm, động tác múa bút khá tự nhiên thoải mái.
Phương Dạ gãi gãi đầu, anh vẫn kiên trì nói: “Xin chào, đồ ăn mà ông đặt giao hàng đã đến rồi đây.”
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên: “Ngồi đi, tôi lập tức đến ngay.”
“Không cần khách sáo như vậy.” Phương Dạ nói: “Tôi rất bận, còn phải nhanh chóng quay về giao hàng khác nữa, tôi để trà sữa trên bàn rồi.”
“Phương Dạ, tôi bảo cậu ngồi thì cậu ngồi là được rồi.” Trong lời nói của người đàn ông mang theo giọng điệu chân thật đáng tin, trên người ông ta toát ra một khí thế mà chỉ những người cấp trên mới có được!
Phương Dạ nheo mắt lại: “Ông biết tôi, rốt cuộc ông là ai?”
Người trẻ tuổi này không tệ, khí thế của mình lớn mạnh như vậy, người bình thường sẽ sớm bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra, nhưng cậu lại không sợ hãi, không hổ là người đàn ông mà con gái tôi thích…
Người đàn ông khẽ cười: “Ở Hoa Hải có thể có trang viên lớn như vậy, chẳng lẽ cậu không đoán ra được tôi là ai sao?”
“Không phải chơi game, ai có thời gian rảnh và công sức nhiều như vậy để đoán xem ông là ai chứ?” Phương Dạ có chút tức giận, anh để đồ ăn đặt giao lên trên bàn gỗ trắc vàng: “Ông có thích nói hay không, tôi đi đây!”
“Đợi đợi đợi đợi!” Nhìn thấy đối phương thật sự muốn đi, người đàn ông đó cũng không làm ra vẻ ta đây nữa, ông ta nhanh chóng nói: “Tôi là Tần Thiên Nam, bây giờ cậu đã biết chưa?”
“Tần Thiên Nam sao? Không biết!”
Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Không thể nào, cậu không biết tôi sao?”
Phương Dạ hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải biết ông, dựa vào cái gì chứ?”
Thấy dáng vẻ của đối phương cũng rất đúng mực, Tần Thiên Nam đành phải nói: “Vậy cậu có biết Tần Yên Nhiên không?”
Lúc này Phương Dạ gật đầu: “Biết, ông có quan hệ gì với cô ấy sao?”
“Tôi là cha của con bé!”
“Ông là cha của cô ấy sao?” Sau khi Phương Dạ cẩn thận quan sát Tần Thiên Nam, anh lắc đầu với sắc mặt hoài nghi: “Không giống lắm.”
Tần Thiên Nam dở khóc dở cười nói: “Yên Nhiên giống mẹ của con bé.”
Phương Dạ gật đầu: “Vậy còn được, nếu như ngoại hình của cô ấy giống ông thì phiền phức rồi.”
Tần Thiên Nam nhất thời bất lực không nói nên lời, sao tên nhóc này lại nói như vậy, dù sao năm đó tôi cũng là một người đàn ông đẹp trai, có đến mức khó coi như cậu nói không?
Phương Dạ lại hỏi: “Ông lừa gạt tôi đến đây, không phải để uống ly trà sữa này đúng không?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy cũng không phải để tôi tán thưởng chữ như gà bới của ông đúng không?”
Sắc mặt của Tần Thiên Nam cứng đờ, khí thế trước đó đã không còn lại chút gì từ lâu rồi.
Chữ như gà bới cái gì, rõ ràng người ta gọi là lối viết thảo đấy, rốt cuộc tên nhóc như cậu có hiểu thư pháp hay không, cần phải hạ thấp người khác như vậy sao?